Từ Nay Về Sau, Ngày Ngày Bình Yên - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thảm họa uyết sắp đến, mọi việc ta làm đều chỉ để ta và Lý Ngũ có thể sống sót.


Ta rửa sạch bát đũa, cho cải thảo muối hôm qua vào vại, dùng đất sét bịt kín miệng vại một cách cẩn thận.


Thịt muối tuy dễ bảo quản, nhưng ăn mãi cũng sẽ ngán.


Ta liền chọn ra thịt đùi heo, thái thành những lát mỏng, phơi khô làm thành thịt khô.


Da dê mà Lý Ngũ rửa tối qua đã khô, tôi lột hết lông dê ra, lấy vải mới mua ở chợ, nhồi vào bên trong làm thành một chiếc chăn lông dê dày.  


Khi mũi kim cuối cùng được khâu xong, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.


Ta liền ôm chiếc chăn lông dê ra sân, phơi gió, phơi nắng, để ánh mặt trời thấm đẫm chiếc chăn, đến tối đắp lên sẽ có mùi thơm ấm áp.


Nắng đẹp, Lý Ngũ sắp về rồi.


Ta cắt một miếng thịt dê, thái mỏng, dùng mỡ dê tráng nồi, cho hành lá vào đảo qua một lượt, rồi cho thịt dê và tiết dê vào, thêm nước giếng đun sôi sùng sục.


Đợi đến khi váng mỡ nổi lên óng ánh, ta liền vội rắc một nắm hành lá, một chút muối.


Trên bếp lò nướng bánh bột đậu, trong nồi hầm canh dê trắng sữa.


Những ngày tháng tươi đẹp trên đời, chẳng qua cũng chỉ đến thế.


Ta vừa lật mặt chiếc bánh bột đậu, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc lóc gào thét.


Ta nhíu mày bước ra, lại thấy người trong làng đang xúm đông xúm đỏ trong sân.


Mẹ ta xông lên phía trước, không nói một lời, ngồi phịch xuống đất, vừa lau nước mắt vừa gào khóc:


"Bà con làng xóm phân xử giúp! Đứa con gái ta khó khăn lắm mới nuôi lớn, giờ lại trốn đi ăn ngon mặc đẹp một mình, không thèm quan tâm đến sống chết của người mẹ này! Ôi sao mà ta khổ thế này!"


Đệ đệ ta cầm nửa cuốn kinh thư, vừa nhíu mày ghét bỏ ta, vừa sụt sịt mũi, mắt đầy vẻ tham lam:


"Tỷ, tỷ đang ăn trộm món gì ngon thế? Ta ngửi thấy mùi thịt dê rồi!"


Nó vừa nói, vừa cố chen vào trong, ánh mắt hau háu như một con sói bị bỏ đói lâu ngày.


"Canh dê! Bánh bột đậu! Tỷ, sao cuộc sống của tỷ lại thoải mái thế này, những thứ ngon này đều phải đưa cho ta, cha mẹ nói rồi, mọi thứ trong nhà đều phải là của ta, tỷ phải nhường ta!"


"Trương Bảo Sinh! Đây là nhà của tỷ, không phải nhà của mày!"


Ta vớ lấy con dao phay trên thớt chắn ở cửa, mọi tủi hờn và phẫn nộ đều được ta gào thét ra một cách khản cổ.


Nước mắt chực trào ra khỏi khóe mắt, ta cố gắng hết sức để không rơi xuống. 


Lần này, ta không muốn nhẫn nhịn nữa.


Ánh sáng lạnh lẽo của con dao phay đã đẩy lùi đệ đệ ta, nó lùi lại một bước, nhổ một bãi nước bọt một cách ác độc: "Ai thèm!"


Trong sân đầy ắp những người dân làng đứng xem náo nhiệt.


Người trong làng đa số mang họ Thẩm, Vương, Ngô, Hồ, Trương.


Nhà nào nhà nấy đều có mối quan hệ chằng chịt, không có bí mật gì.


Họ vừa ăn kẹo vừa chắp tay sau lưng, thích thú xem trò vui.


"Đây không phải là con gái nhà họ Trương sao? Nghe nói bị mẹ nó bán cho bọn buôn người vào Liễu Hồng Viện rồi, sao lại thành vợ của Lý Ngũ được?"


"Đúng đúng, ta tận mắt thấy mẹ nó giao nó cho bọn buôn người đấy!"


"Vậy sao lại thành vợ của Lý Ngũ? Lý Ngũ thường ngày trông im lìm ít nói, nhưng dù sao cũng là nam nhân, chắc là thấy Thúy Thúy trẻ trung dễ sinh nở, muốn có một đứa con trai thôi!"


Lòng ta rối như tơ vò, không phải ta bị bán cho Lý Ngũ với giá mười văn tiền một cân sao? Sao lại biến thành bị bán cho bọn buôn người đưa vào Liễu Hồng Viện?


Chưa kịp suy nghĩ kỹ, cha ta đã lao tới, nhón chân với lấy miếng thịt muối ta treo trong sân.


Ông ta như vớ được cọng rơm cứu mạng, nghển cổ hét lớn:


"Bà con hàng xóm! Đứa con gái này của ta đã bị yêu tinh nhập vào người rồi, đến cả cha mẹ ruột cũng không nhận nữa!"


"Nó còn nói lời mê hoặc lòng người, bảo rằng chỗ chúng ta sắp có tuyết lớn, gây ra thảm họa tuyết, khuyên ta tích trữ thêm lương thực, đây không phải là nói nhảm sao?"


"Hôm nay chúng ta đến đây hoàn toàn là vì có lòng tốt, muốn mang đứa con gái điên khùng này về dạy dỗ, không để nó gả đi nhà người ta làm mất mặt."


Nắm đấm dần siết chặt lại, cơn giận trong lồng ngực từ từ dâng lên.


Ta đột nhiên nhận ra, sự nhẫn nhịn, ngoan ngoãn của ta trong mười mấy năm qua đều giống như một trò cười.


Kẻ ác sẽ không vì sự hiểu chuyện của ngươi mà thương xót, điều đó chỉ khiến họ càng thêm không kiêng nể mà ngày càng quá đáng!


Cha ta phun nước bọt, hùng hồn chỉ trích sự bất hiếu của ta, chửi mắng sự ngu dốt của ta.


Dân làng nhận thức có hạn, dần dần cũng bị cha ta lây nhiễm, bảy mồm tám miệng mà kể tội ta.


"Con gái nhà họ Trương thường ngày không thấy bóng dáng, không ngờ lại lòng dạ sắt đá như vậy, lấy chồng rồi là có thể không quan tâm đến cha mẹ ruột nữa sao!"


"Nói cái gì mà thảm họa tuyết, ta thấy á, đây chẳng phải là lừa cha nó tiêu hết chút tiền trong tay, để đến mùa đông chết đói chết rét sao!"


"Thường ngày không nhìn ra, sao cô nương này lại độc ác thế nhỉ, nhưng cũng sắp hết năm rồi, tích trữ chút lương thực cũng không sai."


Thấy dân làng đều đứng về phía mình, cha ta đắc ý nhe hàm răng vàng, vừa muốn huênh hoang nói thêm điều gì đó.


Con dao phay của ta đã chém xuống.


Lưỡi dao vừa lạnh vừa sắc, là con dao mà Lý Ngũ thường dùng để chặt xương.


Cha ta theo phản xạ nghiêng đầu, nhưng lưỡi dao đã chém đứt một lọn tóc của ông ta.


Ông ta mặt mày tái mét, run rẩy quay đầu lại, vừa định nói mấy câu ngu ngốc kiểu như "con gái ta điên thật rồi", thì đã thấy ta giơ dao phay chém xuống lần nữa.


Ông ta run như cầy sấy, co giò bỏ chạy.


Ta cầm dao phay, đuổi theo không tha.


Mãi đến khi ông ta chạy ra khỏi sân, ta mới ngừng đuổi.


Mọi người trong sân đều bị ta dọa cho chết sững.


Tay mẹ ta đang níu miếng thịt muối của ta vẫn còn run rẩy, cuốn kinh thư trong tay đệ đệ ta vì kinh ngạc mà rơi xuống đất.


Dân làng cũng không ăn kẹo nữa, tất cả đều nghển cổ, kinh ngạc nhìn ta.


Không ai ngờ rằng, một Trương Thúy Thúy chỉ biết âm thầm khóc một mình lại có ngày giơ dao phay với chính cha ruột của mình.


Ta vung dao phay lên.


Mọi người sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.


Ta tưởng mình sẽ suy sụp, không nói nên lời.


Nhưng khi mở miệng, lại bình tĩnh hơn ta tưởng tượng rất nhiều.


Lưỡi dao sắc bén, ta hỏi:


"Ta miệng lưỡi vụng về không biết ăn nói, nhưng lúc chưa xuất giá nhà họ Trương bắt nạt ta thế nào, mỗi một người trong làng đều thấy rõ."


"Trước đây không giúp ta cũng không sao, nếu từ nay về sau, còn theo cha mẹ ta đổi trắng thay đen, còn muốn bắt nạt ta! Muốn uống máu ăn thịt ta! Thì đến một người ta chém một người!"


Dường như bị khí thế của ta dọa sợ, dân làng vội vàng giải tán, ngay cả mẹ ta cũng liếc ta một cái, rồi dẫn đệ đệ rời đi.


Họ vừa đi, toàn thân ta như bị rút cạn sức lực.


Lúc này mới có thời gian xem qua những dòng bình luận đã bùng nổ từ lâu:


[Trời đất ơi, cô nương của ta thật dũng cảm vô sông, tay cầm dao phay chém chém giết giết như vậy đó!]


[Huhu bảo bối, sau này cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn thôi.]


[Chỉ có mình ta quan tâm đến nồi canh dê thôi sao?]


Canh dê!


Ta vỗ mạnh vào đầu, vội vàng chạy đến bếp nhỏ.


May mắn thay.


Nước canh trắng sữa, thịt dê mềm nhừ, hành lá ngọt giòn.


Đúng là lúc ngon nhất.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo