Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con chó Golden Retriever vẫn sủa anh ta. Tôi cương chặt dây xích chó và bình tĩnh nói: "Bạn cùng lớp, tôi không biết cậu, chắc là không có gì đáng nói đâu nhỉ?"
Trình Châu đang định nói thêm điều gì đó thì giọng nói của Giang Dự Chi vang lên cách đó không xa.
Cậu ấy chạy nhanh tới, liếc nhìn Trình Châu một cái không thiện cảm, sau đó nhìn tôi: "Chị, sao vậy? Tôi nghe thấy Tiểu Viên cứ sủa mãi."
"Không sao đâu." Tôi kéo chú chó golden retriever và chuẩn bị rời đi thì một chiếc xe màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh chúng tôi.
Người bước ra khỏi xe chính là bố của Trình Châu: "Tiểu Châu, sao con lại ở bên ngoài?"
Nói xong, ông ta giả vờ nhiệt tình nói: "Đây không phải là con gái của Tưởng Đổng sao? Vừa lúc chú cũng muốn gặp bố cháu. Tiểu Châu là con trai chú, cháu có quen thằng bé không?"
"Cháu không biết cậu ta!" Tôi và Giang Dự Chi đồng thanh nói.
Tôi đã từng trải qua chuyện như thế này một lần trong kiếp trước. Bằng cách nào đó, Trình Châu phát hiện ra rằng tôi sẽ ra ngoài dắt chó đi dạo vào ban đêm, vì vậy anh ta đã đợi tôi gần nhà tôi.
Không chỉ để gần gũi với tôi hơn, mà còn để khi bố anh ta về nhà và thấy rằng anh ta có mối quan hệ với tôi, người thừa kế duy nhất của gia tộc họ Tưởng.
"Chú Trình phải không ạ?" Tôi lịch sự hỏi, "Xin chú hãy quản nghiêm con trai của chú. Cậu ta làm chó của cháu sợ đấy."
Nói xong, không đợi hai bố con họ phản ứng lại, tôi và Giang Dữ Chi đã rời đi.
Sau lưng vang lên tiếng chửi rủa của bố Trình Châu: "Thằng oắt con nhà mày kiềm lại chút tâm địa gian xảo của bản thân lại đi, đừng giống mẹ mày. Nếu mẹ mày không đe dọa tao thì mày thậm chí còn không đủ tư cách để trở thành thành viên của gia tộc họ Trình đâu!"
Còn Trình Châu từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.
Mãi cho đến khi tôi đi xa thì ánh mắt nhìn theo phía sau mới biến mất.
"Chị, chị quen họ sao?" Giang Dự Chi đột nhiên hỏi tôi.
"Không quen."
4
Trình Châu vừa đẹp trai lại có thành tích học tập tốt. Chỉ vài tuần sau khi chuyển đến trường, đã có rất nhiều nữ sinh đến gặp anh ta sau mỗi giờ học.
Một nửa số nữ sinh đang huyên náo ngoài cửa sổ đến gặp Giang Dự Chi, một nửa đến gặp Trình Châu.
Vì thế, nhiều nam sinh trong lớp rất khó chịu, nhưng vì thái độ của tôi đối với Giang Dự Chi nên họ chỉ có thể trút giận lên Trình Châu.
Trong giờ giải lao của tiết thể dục, tôi đang trên đường đến căng tin để mua nước thì thấy Trình Châu bị một số nam sinh chặn lại phía sau một tòa nhà giảng dạy hẻo lánh.
Thấy tôi đi qua, Trình Châu nhìn tôi với ánh mắt van xin.
Nhưng tôi vẫn chỉ liếc nhìn một cái rồi giả vờ không nhìn thấy rồi bỏ đi.
Tôi đã nhận đủ bài học ở kiếp trước rồi. Mỗi lần Trình Châu gặp chuyện, tôi đều một mực bênh vực anh ta.
Sự tận tâm và chân thành của tôi cuối cùng lại không mang lại cho tôi một kết cục tốt đẹp.
Cho nên, kiếp này tôi quyết định làm một kẻ xấu máu lạnh, không cần phải làm gì cả, nhưng đủ để khiến Trình Châu chịu khổ.
Tôi vừa mới hoàn thành xong một trang bài tập trên lớp thì Giang Dự Chi quay lại.
Tôi đưa cho cậu ấy khăn giấy và nước: "Sao cậu về sớm thế?"
Cậu ấy mở nắp chai, ngửa đầu ra sau để uống nước, yết hầu lăn lên lăn xuống.
Tôi hơi ngượng ngùng quay mặt đi.
"Tự làm được hết rồi à?"
Nhìn thấy quyển bài tập trước mặt, Giang Dự Chi hỏi tôi.
Tôi định trả lời thì thấy đám con trai gây rối với Trình Châu ban nãy cũng đã quay trở lại lớp học.
"Trình Châu đ.i.ê.n rồi à? Tại sao ban nãy cậu ta lại cố ý k.h.i.ê.u k.h.í.c.h chúng ta?"
"Đúng vậy, rõ ràng là cậu ta khiêu khích chúng ta trước, kết quả là vừa định động thủ thì cậu ta lại xin lỗi trước."
Khi nghe vậy, tôi chỉ cười khẩy trong lòng.
Trình Châu đúng là đã phải mất rất nhiều công sức để có thể tiếp cận tôi.
Nhưng anh ta không biết rằng, người trong cơ thể này không còn là Tưởng Nghiên 17 tuổi chất phác, tốt bụng nữa.