Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Cuối tuần, Giang Dự Chi thường cùng tôi đến thư viện để học bài.
Chúng tôi đến hơi muộn nên hầu như tất cả chỗ ngồi trong thư viện đều đã kín chỗ.
Cuối cùng tôi cũng tìm được một chỗ ngồi trống, khi định hỏi xem chỗ đó có người ngồi không thì tôi mới phát hiện ra người đó là Trình Châu.
Anh ta cũng nhìn thấy tôi nên dọn đồ đạc ra và lặng lẽ mời chúng tôi ngồi xuống.
Tôi chưa kịp nói gì thì Giang Dự Chi đã nắm lấy cổ tay tôi và nói: "Chị, chúng ta lên tầng hai đi. Tầng hai có chỗ ngồi."
Lúc rời đi, cậu liếc nhìn Trình Châu như để cảnh cáo.
Làm xong hai bài kiểm tra, tôi xoay cổ đau nhức, đột nhiên nghe thấy Giang Dự Chi bên cạnh thì thầm: "Chị, sao tự nhiên chị lại muốn học thế?"
Đủ thứ chuyện trong kiếp trước hiện lên trong đầu tôi, tôi nhếch khóe miệng cười đến khó coi: "Không có lý do gì cả, chỉ là đột nhiên không muốn làm phế vật nữa thôi."
Tôi chống cằm lên bằng một tay và nhìn xuống những câu trả lời dày đặc trên bài kiểm tra: "Cậu biết không? Tôi đã có một giấc mơ. Trong mơ, gia đình chúng ta gặp rắc rối và tôi không thể giúp gì được. Người mà tôi từng yêu thương nhất đã nói rằng tôi chỉ là một thứ rác rưởi vô giá trị."
Chỉ là một câu nói vu vơ, nhưng tôi không ngờ Giang Dự Chi lại coi đó là chuyện nghiêm túc.
Cậu ấy nghiêm túc nhìn tôi và nói: "Đó chỉ là một giấc mơ. Dù có chuyện gì xảy ra, chú Giang cũng sẽ không bao giờ nói như vậy với chị."
Tôi lắc đầu. “Không phải bố tôi.”
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Giang Dự Chi im lặng suy nghĩ hai giây, sau đó đỏ mặt và quay đi: "Tôi... tôi cũng sẽ không nói như vậy với chị."
Sương mù trong lòng tôi lập tức tan biến, tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Giang Dự Chi, cười đến nỗi không thể thẳng lưng.
Sau khi hoàn thành bài tập về nhà, tôi đứng dậy đi dạo quanh thư viện.
Một bóng đen lao tới từ phía sau tôi và kéo mạnh tôi đến lối đi an toàn bên ngoài.
Tôi định hét lên cầu cứu, nhưng ngay sau đó có người bịt miệng tôi lại.
Giọng nói quen thuộc của Trình Châu vang lên bên tai tôi: "Nghiên Nghiên, lâu rồi không gặp."
Anh ta đẩy tôi vào tường, ghé môi vào tai tôi, thở gấp và nói một cách phấn khích: "Em cũng được tái sinh phải không?"
Tôi nhận ra những lời tôi vừa nói với Giang Dự Chi có thể đã bị Trình Châu nghe thấy.
Nhưng anh ta nói cũng được tái sinh là sao?
"Nghiên Nghiên, anh quay lại vì em." Trình Châu nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, nhưng tôi biết anh ta rất giỏi ngụy trang.
Tim tôi đập nhanh hơn vì sợ hãi và tôi đưa tay ra đẩy anh ta ra.
Trình Châu vẫn không ngừng lại, lại kẹp chặt tôi giữa anh ta và bức tường hành lang: "Nghiên Nghiên, em có thể nghe anh giải thích về chuyện kiếp trước của anh không? Không phải như em nghĩ đâu."
Giữa nam và nữ có sự chênh lệch rất lớn về sức lực. Tôi không thể chống cự nên chỉ có thể tạm thời giả vờ khuất phục.
Tôi hỏi anh ta: "Không phải như nào? Không phải anh, Trình Châu, đã hại tôi tan cửa nát nhà sao?"
Biểu cảm của anh ta vô cùng đau đớn, sau khi mấp máy môi hồi lâu, anh ta chỉ có thể thốt ra một câu: "Anh có lý do của anh..."
Bất kể khó khăn của anh có lớn đến đâu, cũng không liên quan đến tôi.
Trong lúc anh ta đang lơ là cảnh giác, tôi nắm chặt cây bút trong tay và đâm vào cánh tay anh ta, sau đó lợi dụng tình hình để đẩy anh ta xuống cầu thang:
"Từ giờ hãy tránh xa tôi ra, đừng làm bẩn mắt tôi."
Nói xong, tôi mở cửa thoát hiểm chạy ra ngoài như bị ma đuổi, lại vô tình va vào vòng tay của Giang Dự Chi.
Cậu ấy đỡ tôi dậy, có lẽ cảm nhận được sự lo lắng của tôi, nhẹ nhàng an ủi tôi: "Chị, có chuyện gì vậy?"
Tôi lắc đầu, cố gắng lắm mới ngăn được cơn run rẩy trong cơ thể:
"Tôi ổn, chúng ta về thôi."
Giang Dự Chi nhấc mí mắt liếc nhìn cửa thoát hiểm, vẻ mặt có chút u ám: "Chị, chị qua đó đợi tôi, tôi đi vệ sinh xong sẽ quay lại."
Tôi không nghĩ nhiều về điều đó nên quay người đi về chỗ ngồi của mình.
Khi Giang Dự Chi trở về, tôi mới chú ý tới vết thương trên mặt cậu: "Sao cậu đi lâu thế? Còn vết thương trên mặt cậu là sao?"
Giang Dự Chi cúi đầu tránh ánh mắt của tôi: "Tôi ngã vào bồn cầu."
Khi tôi từ tầng hai đi xuống cầu thang, tôi lại gặp Trình Châu. Trông anh ta còn chật vật hơn trước, trên mặt có vài vết bầm tím không rõ lý do.
Nghĩ đến vết thương trên mặt Giang Dự Chi, tôi lập tức hiểu ra.
Thấy tôi nhìn về phía Trình Châu, Giang Dự Chi né sang một bên che tầm nhìn của tôi: "Chị, đừng nhìn cậu ta!"
"Tôi vừa nhìn là biết cậu ta không giống người tốt chút nào!"