Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Ngày thứ ba mươi sau khi cưới, tôi thức dậy trên chiếc giường rộng năm trăm mét vuông. À không, phải là biệt thự lớn mới đúng.
Bên cạnh lạnh ngắt.
Tốt lắm, ông chồng giá rẻ của tôi, lại lại lại dậy từ gà gáy đi làm đồng rồi.
“Cày cày cày, trong ruộng giấu vàng hay giấu t ình nh ân không biết nữa?” Tôi bực bội trở mình.
Điện thoại rung lên đ iên c uồng, tin nhắn của cô bạn thân n ổ như pháo Tết:
[Hạ Miên Miên, bản thảo đâu! Hình minh họa nam chính cơ bắp trong truyện mới đâu! Độc giả đang đ òi m ạng rồi kìaaaa!]
Tôi thở dài c am ch ịu, ném bản phác thảo qua. Trên màn hình là một loạt các chàng trai v ạm v ỡ, c ơ b ắp c uồn c uộn, testosterone bốc mùi qua từng nét vẽ.
Vài giây sau, cô bạn thân nổ tung tại chỗ:
[Á đ ù đ u! Hạ Miên Miên, cậu mau thành thật khai báo! Có phải cậu lấy ông chồng th ô k ệch của cậu làm mẫu không?]
[Cơ ngực này, cánh tay này! Trông như thể một tay có thể bế cậu lên làm “ch uyện ấ y” ba trăm hiệp mà không th ở d ốc luôn ấy!]
[Cuộc sống hôn nhân chớp nhoáng với anh chồng cơ bắp có s ung s ướng không? Nhanh đi nhanh đi, tường thuật chi tiết cho chị em nào! Tớ muốn hóng “c ẩu l ương” tươi nóng!]
Tôi nhìn những dòng chữ và biểu tượng cảm xúc nhảy múa đ iên c uồng trên màn hình. Nghĩ lại mối qu an h ệ vợ chồng trên danh nghĩa suốt một tháng qua mà bực mình hết sức, lửa giận tôi bốc lên:
[Tường thuật cái gì mà tường thuật! Đang th ủ t iết đây nè, đừng làm ph iền!]
[???]
[Không phải chứ? Th ủ t iết ư? Với vóc dáng cùng thân hình của Lục Cảnh Xuyên, nhìn như thể một cú đấm có thể hạ gục một con trâu! Anh ấy... anh ấy không có nỗi khổ tâm nào khó nói chứ?]
[Đàn ông mà qua tuổi 25 là già đi 60 tuổi rồi, trên thì gi à, dưới thì nh ỏ.]
Tim tôi th ót một cái.
Đột nhiên nghĩ đến Lục Cảnh Xuyên đã gần 30 tuổi mà còn chưa từng yêu đương.
Lẽ nào… anh ấy thật sự chỉ được cái mã ngoài, chứ không dùng được sao!?
Cứ tưởng mình vớ được món hời.
Ôi, quả nhiên của rẻ là của ôi.
Tôi và Lục Cảnh Xuyên quen nhau qua buổi xem mắt. Kiểu gặp một lần là cưới luôn ấy.
Khi đó vì mười vạn tiền sính lễ, tôi bị gia đình bạn trai cũ m ắng là kẻ đ ào m ỏ h am t iền.
Dì hai của tôi tức giận, nói sẽ giới thiệu cho tôi một người tốt hơn:
“Dì quen một chàng trai, tuy không học đại học nhưng thầu mấy nghìn mẫu đất, mỗi năm kiếm được rất nhiều tiền.”
Tôi không mấy hứng thú, trong tưởng tượng là một đại gia nh à qu ê đeo dây chuyền vàng.
Ai ngờ, ngày gặp mặt, tôi thấy một người đàn ông v ạm v ỡ cao gần một mét chín đứng trước cửa quán cà phê.
Bóng dáng c ơ ng ực lấp ló dưới chiếc áo phông đen, tóc húi cua, ngũ quan cương nghị, trông như nam chính bước ra từ phim quân đội.
“T... Tôi xin lỗi, tôi đến muộn.” Anh ấy lúng túng mở lời, giọng nói trầm ấm nhưng lại rất dễ nghe: “Dưới ruộng có chút việc đột xuất...”
Sự đối lập quá lớn khiến tôi ngây cả người.
Dì hai nói anh ấy tốt nghiệp cấp ba thì không học nữa, ở quê làm ruộng, tích góp được chút gia sản, người thật thà, m iệng l ưỡi vụng về, chưa từng yêu đương.
Ngoại hình thì đẹp miễn bàn, khí chất cũng điềm đạm, đáng tin. Nhưng tôi vừa mới th ất t ình, lòng nguội lạnh rồi.
Bữa cơm diễn ra trong sự yên lặng lạ thường. Hầu như anh ấy không chủ động nói chuyện, tôi hỏi một câu, anh ấy đáp một câu, ngắn gọn như điện tín.
Ánh mắt anh ấy lúc thì nhìn chằm chằm mặt bàn, lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào mặt tôi.
Thật thà thì thật thà thật, mà vụng về thì cũng vụng về thật.
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ tìm cách ch uồn lẹ, điện thoại của tên bạn trai cũ kh ốn k iếp gọi đến:
“Miên Miên, mẹ anh nói rồi, sính lễ nhiều nhất là bốn vạn, phải mang bầu trước rồi mới được vào cửa, như vậy mới chắc chắn...”
“Chắc chắn c on m ẹ anh!” Tôi giận dữ g ào l ên.
Cúp điện thoại, tôi lau nước mắt trong bộ dạng ch ật v ật. Người đàn ông đối diện vẻ mặt luống cuống và h oảng l oạn, bàn tay to lớn xoa đi xoa lại trên đầu gối:
“Tôi... xin lỗi... có phải tôi nói sai câu gì không?”
“Em... em đừng giận...”
Anh ấy lo lắng đến mức trán lấm tấm mồ hôi, ngay cả khăn giấy cũng quên đưa. Tôi gạt nước mắt, tức tối nhìn anh ấy:
“Lục Cảnh Xuyên phải không? Nếu chúng ta kết hôn, anh sẽ cho nhà tôi tiền sính lễ chứ?”
Vừa hỏi xong, tôi đã h ối h ận, cảm thấy mình giống như một kẻ th ần k inh.
Gương mặt đen sạm của anh ấy lập tức đỏ bừng:
“S... sáu mươi sáu vạn, được không?”
Sợ tôi không hài lòng, anh vội vàng bổ sung:
“Nếu... nếu thấy ít thì có thể thêm... tôi vẫn còn chút tiền tiết kiệm...”
“Sau khi kết hôn, tiền đều giao em quản lý. Em... em đừng ch ê tôi không có học thức là được...”
Chiều hôm đó, anh ấy đã đưa tôi đi mua trang sức và nhẫn kim cương, tất cả đều chọn loại đắt nhất.
Nhân viên cửa hàng khen anh ấy hào phóng, anh ấy đỏ mặt nói:
“Nên làm thôi.”
Thế là trong cơn tức giận, tôi đã kết hôn với người đàn ông chỉ mới gặp một lần này.
Lục Cảnh Xuyên không có cha mẹ, xây một căn biệt thự hai tầng hoành tráng trong làng. Tôi là họa sĩ minh họa tự do, không khí ở quê tốt, vừa hay để tôi đổi môi trường.
Chỉ là vào đêm t ân h ôn, khách khứa đã về hết. Anh ấy nhìn tôi, khô khan nói một câu:
“Em... nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau đó, ôm gối vào phòng ngủ phụ.
Từ đó về sau, mỗi ngày trời chưa sáng đã ra đồng, trời tối mịt mới về. Không sai ngày nào!!
Dưới ruộng có báu vật à? Đến vợ cũng không thèm nhìn một cái!!!
2
“Cạch.”
Tiếng khóa cửa nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang nỗi oán thán của tôi. Lục Cảnh Xuyên mang theo mùi đất và mồ hôi bước vào. Trong tay còn xách một cái túi trong suốt:
“Trái cây mới hái, em ăn thử đi.”
Bên trong có nho, đào và dưa lưới. Chúng đều mọng nước và vẫn còn đọng sương mai.
Tôi bóc một quả nho nếm thử, vị chua ngọt tự nhiên lan tỏa trong khoang miệng.
Thôi được rồi, quả thật dưới ruộng có báu vật.
Anh ấy bước ra từ phòng tắm, đã thay một chiếc áo ba lỗ sạch sẽ.
“Ngon không?”
Tôi vừa ăn vừa gật đầu: “Ừm… ngon.”
Khóe miệng anh ấy khẽ nhếch lên một chút, không dễ nhận ra: “Ngon thì em ăn nhiều vào.”
Tôi: “...”
Thôi được rồi...
“Trưa nay ăn mì xào được không?”
Tôi: “Được...”
Anh ấy quay người vào bếp.
Một lát sau, một bát mì sốt cà tím và thịt băm thơm nức được đặt trước mặt tôi. Sợi mì dai, sốt đậm đà.
Vừa ăn một miếng.
“Ngon không?” Anh ấy lại hỏi.
Tôi: “Ngon...”
“Vậy em ăn nhiều vào.”
Tôi: “...”
Bó tay, đúng là miệng ngốc tay khéo mà...
Tuyết Cầu nhảy nhót bên cạnh. Anh ấy đứng dậy đi lấy thức ăn cho nó. Xong xuôi, anh ấy lại nhanh nhẹn dọn bát đũa.
“Miên Miên, anh ra đồng đây.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Anh không ngủ trưa một chút à?”
“Lát nữa thu hoạch, anh phải ra xem.” Anh ấy giải thích.
“Lục Cảnh Xuyên, thật ra anh không cần phải về nấu cơm trưa cho em đâu... Em tự làm gì đó ăn là được rồi...”
Tôi biết anh ấy có thuê đầu bếp riêng để nấu ăn cho công nhân.
Anh ấy mỉm cười: “Không sao.”
Nói rồi, anh ấy lại ra ngoài.
Tôi thở dài.
Chúng tôi, hình như thật sự chỉ là bạn ăn cơm...