Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Ăn no uống say, tôi lại nằm lên giường.
Sau khi về quê, chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt, người cũng được Lục Cảnh Xuyên nuôi béo lên mấy cân.
Khi tỉnh dậy, tiếng ve kêu râm ran bên tai.
“Cảm giác mình sắp mốc meo luôn rồi.”
Ngay cả Tuyết Cầu cũng đang đào đất trong sân.
Tôi dắt nó đi: “Đi thôi, dắt mày đi dạo.”
Ngôi làng được quy hoạch khá tốt, đường nhựa rộng rãi, bằng phẳng, hai bên là những cây hòe cao lớn.
Đi ngang qua cổng làng, vài bác gái ngồi hóng gió đồng loạt ngoảnh lại:
“Ối, đây là vợ mới cưới của thằng Xuyên à, trông xinh xắn ghê.”
“Nghe nói còn là sinh viên đại học từ thành phố về đấy, nhìn là thấy có khí chất rồi, khác hẳn đám làm nông chúng ta.”
Tôi cười gượng, Tuyết Cầu thì vẫy đuôi mừng rỡ.
“Nhìn xem, chó thành phố còn trắng hơn chó quê chúng ta.”
“Ú na ú nần, giống y như con lợn con!”
“Con chó này mà cũng phải dắt đi dạo à, chó quê mình toàn tự chơi.”
Đang nói chuyện, mấy con chó đất từ trong ngõ chạy ra, đuổi nhau. Tuyết Cầu như gặp được họ hàng, lao thẳng về phía trước.
Tôi trở tay không kịp, bị kéo loạng choạng.
“Đi đâu đó hả!”
Con chó ngốc này khỏe kinh khủng, hoàn toàn không thèm để ý đến tôi, cứ thế chạy về phía mấy con chó kia!
Tôi bị nó kéo lảo đảo, dép lê cũng bay mất. Mấy bà thím thấy vậy cười ha hả:
“Ôi chao, đây là người dắt chó hay chó dắt người vậy.”
“Vợ thằng Xuyên, cứ để con chó đó tự chơi đi.”
Tuyết Cầu giật đứt dây xích, vui vẻ gia nhập đội quân “gâu gâu” của làng. Tôi đỏ mặt đi nhặt dép.
Chưa kịp lấy lại hơi, một cảnh tượng còn sụp đổ hơn đã xảy ra. Mấy con chó kia, đột nhiên nhảy vào vũng bùn lăn lộn.
Tôi trơ mắt nhìn “thiên sứ trắng mịn” Tuyết Cầu trong tích tắc biến thành “ác quỷ vũng bùn”.
“A! Tuyết Cầu, mày quay lại đây ngay! Bẩn chết đi được!” Tôi hét lên lao tới.
Lần này nó lại nghe lời. Nghe thấy tiếng gọi của tôi, nó lao thẳng vào người tôi, còn xoay 360 độ.
“A a a! Mày đừng lại gần!”
“A a a, mày đi ra!”
Trong chớp mắt, tôi cũng trở thành người bùn. Mấy bà thím được phen cười nghiêng ngả.
Đúng lúc tôi tuyệt vọng đến mức muốn kiếm cái lỗ chui xuống. Một bàn tay to lớn siết lấy gáy của Tuyết Cầu.
“Ngoan ngoãn chút!” Giọng nói trầm thấp đầy uy lực.
“Còn quậy nữa là tao hầm thịt mày đấy.”
“Ối chao, thằng Xuyên về rồi!” Bà thím cười nói, “Mau dẫn vợ về đi! Nhìn xem bị vẩy bẩn hết cả rồi!”
“Đúng rồi đúng rồi, cô dâu mới về ngại lắm!”
Lục Cảnh Xuyên cúi người, dễ dàng xách con chó dính bùn bằng một tay, bàn tay to lớn còn lại vươn về phía tôi. Bàn tay đó rất lớn, khớp xương rõ ràng, chai sần vì làm việc đồng áng.
Thế là, người đàn ông cao một mét chín vạm vỡ. Một tay xách con chó bùn, một tay dắt người bùn. Lặng lẽ đi về nhà.
4
“Từ nay về sau tao không dắt mày ra ngoài nữa đâu!”
Về đến nhà, tôi chỉ vào Tuyết Cầu, giận đến giậm chân, “Tức chết mất thôi!!!”
Tuyết Cầu “gâu” một tiếng, rụt rè trốn sau đôi chân dài của Lục Cảnh Xuyên, chỉ để lộ cái đầu dính đầy bùn.
Lục Cảnh Xuyên kéo vòi xịt rửa xe ra.
“Đừng giận nữa, em đi tắm đi, để anh xử lý nó.”
Nhìn thấy bộ dạng lấm lem của mình.
Thôi vậy, hơi đâu mà giận con chó ngốc này.
Tôi lao vào phòng tắm. Nước nóng xối sạch bùn đất, tôi với tay lấy khăn tắm.
Rỗng tuếch.
Tiêu rồi, vừa nãy mải lo tức giận, quên không mang khăn tắm!
Căn biệt thự ở quê này chỉ có tôi và Lục Cảnh Xuyên. Lẽ nào phải trần truồng chạy ra ngoài? Tuyệt đối không được!
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, tôi hé cửa:
“Lục Cảnh Xuyên, có thể... có thể giúp em lấy khăn tắm không?”
“Ừ.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng đáp trầm thấp.
Tôi bực bội nhắm mắt lại.
Thật là... mất mặt đến tận nhà rồi.
Một bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng thò vào:
“Miên Miên, khăn tắm của em đây.”
“Cảm ơn.”
Tôi giật lấy, lau khô người rồi vội vã mặc quần áo vào. Tim đập có chút nhanh.
Mở cửa ra.
Bịch!
Bất ngờ, tôi đâm sầm vào một “bức tường thịt” cứng rắn.
“Ưm...”
Tôi ôm lấy cái mũi đau nhói, theo bản năng buột miệng than phiền:
“Anh... sao anh cứng quá vậy...”
Vừa dứt lời, tôi hận không thể cắn lưỡi tự tử... Hạ Miên Miên, mày đang nói những lời hổ lang gì vậy!
Đột nhiên hơi thở trên đỉnh đầu trở nên dồn dập.
Hình như anh ấy vừa tắm xong, để trần nửa thân trên, chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao màu xám. Làn da màu đồng dưới ánh sáng là những múi cơ cuồn cuộn, không phải kiểu phồng to quá mức do dùng bột protein mà là sự săn chắc và rắn rỏi được tôi luyện từ sức lao động chân tay, tràn đầy vẻ hoang dã và sức mạnh.
“Đ… Đụng đau rồi hả?”
Giọng anh ấy hơi khàn, ánh mắt dừng lại trên người tôi. Trong khoảnh khắc, tôi có chút xao xuyến.
“C... Cũng tạm...”
“Ừ.”
Anh ấy khẽ đáp. Nghiêng người, nhường lối đi.
Tôi chỉnh lại áo ngủ: “Vậy... em đi ngủ đây?”
Anh ấy im lặng nhìn tôi. Vài giây sau, mới khàn giọng nặn ra một chữ:
“Được...”
Được à?
Anh ấy thật sự không có ý định gì...
Hay là, không làm được?
5
Tôi bực bội ngã vật xuống giường.
Trong đầu toàn là xúc cảm cứng rắn khi va vào anh ấy vừa nãy...
Càng nghĩ càng nóng ran.
Tôi mở phim nhỏ trong mục yêu thích trên điện thoại ra.
Lôi món đồ chơi nhỏ giấu sâu trong hộc tủ đầu giường ra.
Cầu người không bằng cầu mình, tự lực cánh sinh thôi!
Thế nhưng.
Đúng lúc đang vào guồng.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên. Tôi giật mình luống cuống nhét vội vào gối.
Lục Cảnh Xuyên đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi:
“Miên Miên, em không sao chứ? Sao mặt em đỏ vậy?”
Chết rồi chết rồi chết rồi! Chắc chắn anh ấy đã nghe thấy! Hạ Miên, mày không còn mặt mũi nào nữa rồi!
“K... Không sao... chắc tại nóng quá thôi...”
Tôi nắm chặt chăn, chột dạ giải thích, “Em... em bật điều hòa rồi! Sẽ mát ngay thôi!”
Vài giây im lặng đến nghẹt thở.
“Ồ.”
Anh ấy đáp, nhưng không đi. Ánh mắt lướt qua chiếc giường lộn xộn, cuối cùng dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt góc chăn của tôi.
“Lứa rau ngoài đồng hôm nay thu hoạch xong rồi, vừa chuyển khoản 15 vạn.”
Anh ấy đưa cho tôi một tấm thẻ, “Mật khẩu là sinh nhật của em.”
“Ồ... biết rồi.”
Tôi ngây người nhận lấy.
Đi đi mà, đi đi mà, cầu xin anh đấy...
Đúng lúc này.
“Lạch cạch.”
Vật nhỏ dưới gối, xui xẻo thay, trượt ra ngoài. Rơi xuống sàn nhà.
Vẫn còn... rung bần bật.
Mặt mũi tôi tối sầm lại...
Lục Cảnh Xuyên khựng lại.
Anh ấy do dự một lúc.
Cúi người, nhặt món đồ nhỏ màu hồng đó lên.
“Đây là cái gì vậy?”
Da đầu tôi tê dại, nhỏ giọng:
“M... máy mát xa...”
Anh ấy ngước mắt, tiến lại gần tôi một bước. Giọng nói lại trầm thấp và khàn khàn, mang theo hơi nóng bỏng:
“Thật không? Dùng như thế nào vậy?”
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận. Dùng như thế nào à? Biết mà còn hỏi!
Với lại, tự anh không được, tôi tự thân vận động thì sao? Có đội nón xanh cho anh đâu.
Càng nghĩ càng tức.
Tôi giật lấy món đồ, hất chăn ra:
“Dùng như thế này này!”
Anh ấy đứng đó, cả người đờ ra.
“H... Hóa ra... là cái này...”
Không phải chứ?
Anh ấy thật sự không biết à?
Nhận ra điều đó, tôi chỉ muốn chết ngay tại chỗ. Hành động vừa rồi của mình, quả là quá ngu ngốc rồi.
Quá mất mặt...
Tôi trùm chăn kín đầu:
“Để em chết một lát...”
6
“Anh xin lỗi.”
Anh ấy khẽ nói, giọng có chút lúng túng, “Anh... anh thật sự không biết đó là cái gì.”
“Cái hình dáng... giống như cây bút... anh cứ nghĩ... là cái để mát xa cổ...”
Tôi: “...”
Thôi được rồi, là tôi đã đánh giá quá cao phạm vi nhận thức của anh chàng nông dân thuần khiết này. Cũng đúng thôi, một người thật thà, chưa từng yêu đương, không biết những “công nghệ cao” này là chuyện có thể hiểu được.
“Trời nóng lắm, em trùm kín như vậy sẽ bị ngộp đấy.”
Anh ấy giơ tay định kéo chăn trên đầu tôi ra, tôi đỏ mặt không cho anh ấy chạm vào. Kết quả, trong lúc giằng co.
Tay tôi vô tình chạm phải một thứ cứng rắn.
Ánh mắt tôi rơi vào một điểm bất ngờ:
“Anh... anh đâu có vấn đề gì...”
Anh ấy ngơ ngác:
“Anh... sao anh lại có vấn đề gì?”
“Vậy tại sao... sau khi kết hôn anh lại ngủ ở phòng phụ!”