Tưởng Lấy Hàng Lỗi, Ai Ngờ Hàng Hiệu - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Anh ấy cẩn thận giải thích:


“Chúng ta chỉ gặp nhau một lần đã kết hôn, anh sợ... sợ mình quá vội vàng sẽ khiến em ghét bỏ...”


“Anh cứ nghĩ... em... em vẫn chưa quên được bạn trai cũ...”


Nỗi xấu hổ và uất ức trong lòng tôi phút chốc tan biến đi phân nửa, “Ai lại không quên được thứ rác rưởi đó chứ!”


Tôi mạnh bạo hất chăn ra, ngồi dậy, nhìn thẳng vào anh ấy:


“Vậy, không phải là anh không làm được?”


Ánh mắt anh ấy trở nên sâu thẳm, cúi người áp sát, bóng tối bao trùm.


“Làm được hay không...”


Cổ tay tôi bị bàn tay rộng lớn của anh ấy nắm lấy, hơi ấm nóng bỏng.


“Thử rồi mới biết.”


Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, giọng khàn khàn đến lạ lùng:


“Vợ ơi, có muốn, dùng anh không?”


Họng tôi nghẹn lại, nuốt nước bọt. Bầu không khí đã được đẩy đến đây rồi...


Dùng!!


Nhất định phải dùng!


Thế nhưng, vài phút sau...


“A, đau chết mất...”


“Lục Cảnh Xuyên sao anh lại...”


“Rốt cuộc anh có biết làm không đấy!”


“Anh ra ngoài điii!”


Anh ấy đổ mồ hôi đầm đìa, luống cuống không biết làm sao:


“Được rồi được rồi, em... em đừng khóc...”


“Anh không thử nữa...”


Anh ấy như một chú chó lớn mắc lỗi, vẻ mặt đầy áy náy lùi lại. Tôi nằm bệt trên giường, cảm giác thất bại tràn ngập. Lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.


Trên mạng nói lần đầu sẽ đau, nhưng chịu đựng một chút có thể sẽ ổn. Có phải mình quá yếu ớt rồi không... Nhưng cái kia của anh ấy... cũng quá đáng sợ đi...


Tôi trằn trọc không ngủ được. Hay là, thử lại một lần nữa? Chẳng lẽ lại để tôi là người đề xuất?


Bên cạnh truyền đến giọng nói cẩn thận của anh ấy:


“Miên Miên, xin lỗi em... đều tại anh...”


“Em yên tâm, anh không động vào em nữa, em... em ngủ đi...”


Tôi: ???


“Anh sang phòng phụ ngủ đi!”


Tức chết mất.


Anh ấy ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”


Rồi thật sự đứng dậy và rời đi.


Aaaaaa!


Cái giống gì mà thẳng đến mức này cơ chứ?


7


Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh lại trống không. Chắc chắn là lại ra đồng rồi.


Vừa nghĩ xong, cửa lớn mở ra. Anh ấy xách mấy món ăn vào.


Canh dê, bánh bao chiên, quẩy, và gà rán. Đều là những món tôi thích, mua ở chợ sáng. Lạ thật, sao hôm nay anh ấy còn chưa đi làm?


Đồ ăn quá thơm, tôi không kịp hỏi anh ấy. Chỉ tập trung cắm đầu ăn. Anh ấy nhìn tôi, đang định mở lời:


“Ngon...”


“Ngon, em sẽ ăn nhiều...”


Tôi nhanh chóng chặn trước câu nói quen thuộc của anh ấy. Anh ấy đành ngậm ngùi nuốt lời nói vào.


Không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.


Vài giây sau, anh ấy đột nhiên mở lời:


“Miên Miên, còn... đau không?”


“Hả?”


Tôi sững sờ, chưa kịp phản ứng.


Anh ấy ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt thẳng thắn:


“Tối qua... không phải anh...”


Một miếng cơm suýt mắc kẹt trong khí quản, mặt tôi đỏ bừng:


“Khụ! K... không... không đau nữa...”


Anh ấy lập tức vươn tay vỗ lưng cho tôi: “Vậy thì tốt rồi.”


Nghĩ lại cảnh tượng hỗn loạn và kịch tính tối qua, cả người tôi không được bình thường nữa.


Sau khi ăn sáng trong im lặng. Anh ấy đứng dậy rửa sạch bát đũa.


Lại cho Tuyết Cầu ăn.


Đi đi lại lại mấy vòng, rồi lại lau nhà. Cứ lề mề mãi, không chịu ra ngoài.


Kỳ lạ thật.


Tôi bước ra khỏi phòng tắm, thấy anh ấy vẫn còn đi loanh quanh trong phòng khách.


“Lục Cảnh Xuyên, hôm nay anh không ra đồng à?”


Anh ấy đột nhiên vòng tay ôm lấy eo tôi từ phía sau, cằm cọ vào cổ tôi, hơi thở nóng bỏng:


“Miên Miên, thử lại một lần nữa... được không?”


Tôi: !!!


“Anh... giữa ban ngày ban mặt thế này! Không thể đợi đến tối à?”


Cánh tay anh ấy siết chặt, làm nũng: “Hôm nay dưới ruộng không có việc gì.”


Lừa ai vậy chứ! Một người cả tháng trời cứ như mọc rễ dưới ruộng, hôm nay đột nhiên không có việc gì ư?


“Tối qua anh... đã học rồi. Thật đấy, lần này đảm bảo không đau.”


Giọng anh ấy đầy vẻ khẩn cầu.


Tôi: “...”


Cái quái gì mà “đã học rồi” chứ!


Rốt cuộc anh đã học được những thứ gì vậy!


8


Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh.


Khả năng học hỏi của Lục Cảnh Xuyên tốt hơn cái miệng vụng về của anh ấy rất nhiều.


“Lục Cảnh Xuyên, anh... sao anh có thể như vậy!”


Rốt cuộc anh ấy đã học được những thứ này từ đâu mà lại thành thục đến thế. Sao một người có thể tiến bộ vượt bậc chỉ sau một đêm.


Cuối cùng, tôi chỉ còn biết nắm chặt đôi bàn tay thon dài, chai sạn của anh ấy, một mực van xin:


“Em chết mất, đừng làm nữa...”


Tôi đánh, cào cấu anh ấy. Nhưng dường như người này không có cảm giác gì.


“Ngoan nào vợ...”


Anh ấy khẽ dỗ dành, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống. Kết quả học tập thật xuất sắc. Kết quả của sự kết hợp hoàn hảo giữa lý thuyết và thực hành là...


Tôi gần như tàn phế:


“Lục Cảnh Xuyên, anh... anh ra đồng làm việc một chút đi...”


“Hôm nay không làm việc, làm em...”


Anh ấy hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, nhưng động tác lại càng dữ dội hơn.


Suốt cả một ngày trời.


Ngoại trừ được anh ấy nửa dỗ nửa ôm đứng dậy, nhét vội vài miếng cơm, tôi gần như không rời khỏi giường. Thể lực của anh ấy đáng sợ một cách kinh ngạc.


Cuối cùng, tôi thậm chí không còn sức để mắng anh ấy nữa.


9


Ngày hôm sau tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.


Cả người bị một vòng tay nóng bỏng siết chặt.


Tôi vừa động đậy, anh ấy đã lại ôm sát vào.


“Lục Cảnh Xuyên!”


Tôi giữ lấy bàn tay đang quậy phá của anh ấy, “Tiết chế một chút đi...”


“Anh muốn em chết à? Cả ngày hôm qua vẫn chưa đủ sao?”


Cánh tay anh ấy lại siết chặt hơn:


“Chưa đủ.”


Giọng nói trầm đục, đầy vẻ hiển nhiên.


Tôi vừa giận vừa buồn cười. Ngay cả trâu kéo của đội sản xuất cũng không bị vắt kiệt sức như vậy. Đây đâu phải là người thật thà? Rõ ràng là một con sói đói đội lốt cừu!


Đúng lúc tôi đang bị anh ấy giữ chặt trong lòng, cố gắng giảng đạo lý với anh ấy.


Đột nhiên cánh cửa lớn “cạch” một tiếng bị đẩy ra.


“Thằng Xuyên? Có nhà không?”


Giọng nói lớn kèm theo tiếng trẻ con nô đùa. Chúng tôi lập tức bật dậy, luống cuống mặc quần áo. Cánh cửa phòng ngủ “kẽo kẹt” mở ra.


“Ôi mẹ ơi!”


Chị gái của anh ấy, Lục Hồng Hà, đứng ở cửa, mắt trợn tròn, “Mấy giờ rồi mà còn...”. Hai đứa trẻ nghịch ngợm líu lo chạy về phía giường.


Tôi xấu hổ đến mức muốn biến mất tại chỗ, quay lưng điên cuồng cài nút áo.


“Đi ra ngoài!”


Mặt Lục Cảnh Xuyên lập tức tối sầm, mỗi tay xách một đứa trẻ nghịch ngợm ném ra ngoài cửa.


“Chị! Sao chị không gõ cửa?”


Anh ấy chặn ở cửa, giọng nói đầy giận dữ.


“Ôi chao, vào phòng chú có lần nào chị không vào thẳng đâu?”


Chị anh ấy chống nạnh, “Cưới vợ thành phố rồi nên quý giá hơn hả? Đến chị ruột cũng không được vào à?”


“Trước đây là trước đây! Bây giờ có Miên Miên! Chị chú ý chừng mực một chút đi!”


Lục Cảnh Xuyên không nhượng bộ.


Chị ta bĩu môi, đi loanh quanh phòng khách như thể là chủ nhà: “Trước đây căn nhà này trống rỗng, nhìn chẳng có chút hơi ấm nào! Từ khi Miên Miên về đây, nhìn xem, chỗ nào cũng bày biện hoa hoè hoa sói...”.


“Vợ thành phố đúng là khác ha, nhìn túi xách này, quần áo này... Chậc chậc, phải tốn bao nhiêu tiền đây?”


“Căn nhà lớn trống rỗng như vậy thật lạnh lẽo, hai đứa phải mau chóng sinh mấy đứa con cho rộn ràng mới phải đạo! Mua mấy thứ không ăn được không mặc được này chỉ tốn tiền!”


Đứa trẻ nghịch ngợm mắt tinh, chộp lấy con búp bê trên kệ của tôi:


“Mẹ! Con cáo nhỏ này đẹp quá!”


Lục Cảnh Xuyên quát lớn:


“Bỏ xuống! Không được động vào đồ của mợ!”


Chị anh ấy không ngăn cản, chỉ phụ họa theo:


“Đúng vậy! Có chút lễ phép nào không? Phải hỏi mợ có thể tặng cái này cho chúng ta không?”


Vừa nghe chị ta nói vậy, hai đứa trẻ lập tức ngước đầu lên:


“Mợ ơi, mợ có thể tặng cho bọn cháu được không ạ?”


Hay lắm!


Người tung kẻ hứng, đẩy tôi vào thế khó! Lục Cảnh Xuyên cau mày, định nổi giận.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo