Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12
Hôm đó, tôi lại chất đầy xe hàng và lái xe về. Oan gia ngõ hẹp, tôi gặp chị gái của Lục Cảnh Xuyên.
Chị ta nhìn thấy cả xe đầy hộp hàng, mắt gần như lồi ra.
“Ôi trời! Hạ Miên Miên! Sao cô lại mua nhiều thế? Tiền kiếm dễ lắm à? Em tôi vất vả làm lụng kiếm tiền, cô lại phá phách thế này? Lấy phải cái đồ phá của như cô đúng là xui xẻo tám đời!”
Trước đây, có thể tôi sẽ còn khách sáo một chút.
Bây giờ ư?
Tôi dựng xe điện lại, mỉm cười ngọt ngào với chị ta:
“Đúng vậy, khi em trai chị cưới tôi, đã cho sáu mươi sáu vạn tiền sính lễ đấy.”
“Bây giờ tiền anh ấy kiếm được, đều ngoan ngoãn giao cho tôi. Anh ấy còn nói, bản thân không có thời gian tiêu tiền, bảo tôi cứ thoải mái mà tiêu, thích gì thì mua nấy. Chị nói có tức không?”
“Cô! Cô...” Chị ta tức đến run rẩy.
Mắt chị ta đảo một vòng, đột nhiên nâng cao giọng:
“Cô đắc ý cái gì? Cứ chờ đấy! Bạn gái cũ của thằng Xuyên đã quay về rồi! Người ta cũng là sinh viên đại học, lại hiểu chuyện, biết tằn tiện! Thằng Xuyên sớm muộn gì cũng bỏ cô!”
Chưa kịp để tôi mở lời, bà Vương “phì” một tiếng, nói to:
“Lục Hồng Hà! Cô đừng có ở đây mà phun phân nữa! Thằng Xuyên làm gì có bạn gái cũ? Mấy năm nay người mai mối không ít, nhưng nó kén chọn lắm, chẳng ưng ai cả!”
“Đúng vậy!”
Thím Lý cũng hùa theo, “Cô còn có mặt mũi nói là chị ruột của thằng Xuyên à? Năm xưa mẹ cô bị bệnh máu trắng, cô nói sao? ‘Vừa sinh con xong, không lo được’! Ép thằng Xuyên có giấy báo đại học rồi cũng không thể đi học, trường trọng điểm đấy! Thằng bé vừa làm ruộng vừa chạy chữa, vay mượn khắp nơi để chữa bệnh cho mẹ tốn mấy chục vạn, hai năm trời, tiền cô không bỏ một xu, sức cô không giúp một chút! Bây giờ thì hay rồi, lại trơ trẽn làm bề trên à?”
“Những năm này thằng Xuyên cắm đầu trả nợ, đã chịu bao nhiêu khổ cực! Bây giờ thấy nó sống tốt hơn, cưới vợ rồi, cô lại nhảy ra chỉ trỏ? Tôi khinh!”
Mấy bà thím xung quanh đồng loạt phụ họa, càng mắng càng tức. Giữa những lời chỉ trích của mọi người, chị gái của Lục Cảnh Xuyên lủi thủi bỏ chạy.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, tai ù đi. Bỏ học... trường trọng điểm... nợ mấy chục vạn... một mình gánh chịu tất cả...
Hóa ra những năm qua, Lục Cảnh Xuyên đã khổ sở như vậy...
Bỗng nhiên nhớ lại ngày đó, khi anh ấy nói “Em mới là người thân duy nhất trên đời của anh”. Ánh mắt cô đơn, lạc lõng ấy...
Hóa ra câu nói đó, nặng trĩu đến thế.
Lúc này, không hiểu vì sao, tôi đặc biệt muốn ôm anh ấy một cái.
Tôi phóng xe điện nhỏ, lao thẳng ra đồng.
Dưới giàn nho, công nhân đang hăng hái đóng thùng. Lục Cảnh Xuyên mặc chiếc áo ba lỗ cũ sờn, hòa mình vào đám đông cùng bốc hàng lên xe. Mồ hôi chảy dài xuống cổ.
“Lục Cảnh Xuyên!”
Tôi bất chấp lao tới, ôm lấy eo anh ấy.
Cơ thể anh ấy bỗng khựng lại:
“Miên Miên? Đừng... người anh bẩn...”
Giọng anh ấy có chút hoảng hốt, bàn tay to lớn che chắn hờ sau eo tôi.
“Em... có chuyện gì vậy?”
Giọng anh trầm xuống, đầy vẻ khó hiểu và lo lắng.
“Lục Cảnh Xuyên.”
Tôi vùi mặt vào lồng ngực nóng hổi của anh ấy, nghẹn ngào nói, “Sau này chúng ta... sống thật tốt nhé.”
Ngày đó kết hôn với anh ấy, một phần là vì tức bạn trai cũ đến mức đầu óc quay cuồng, một phần là thấy anh ấy thật thà, đáng tin. Giờ tôi mới hiểu, chọn đàn ông, nhân phẩm và sự chịu trách nhiệm mới là quan trọng nhất.
Miệng anh ấy vụng về, không biết nói lời hay ý đẹp, nhưng cảm giác an toàn anh ấy mang lại thì đủ đầy, bảo vệ tôi cũng không chút ngập ngừng.
“Ôi, anh Xuyên chị dâu tình cảm thật đấy!”
“Giữa ban ngày ban mặt đã ôm ấp nhau rồi!”
Lời trêu chọc của mọi người làm mặt tôi nóng bừng, vội vàng buông tay ra. Lục Cảnh Xuyên cũng đỏ tai, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay tôi:
“Ở đây nắng, chúng ta đi chỗ khác.”
13
Anh ấy dẫn tôi đến nhà máy thực phẩm mới xây gần đó. Khu nhà máy rất mới, sạch sẽ và gọn gàng.
“Đây là công ty thương mại mới thành lập năm nay, chuyên chế biến nông sản, cung cấp cho các siêu thị trong thành phố, và nhận một số đơn hàng xuất khẩu.”
“Gần đây đã tuyển rất nhiều sinh viên đại học về làm quản lý và kỹ thuật,” anh ấy dừng lại một chút, giọng nói có chút bất đắc dĩ, “nhưng hầu hết vẫn không muốn ở lại làng lâu dài.”
Đúng vậy, người trẻ ai mà không mơ về thành phố rực rỡ ánh đèn, những con đường náo nhiệt, đầy cơ hội chứ.
“Lục Cảnh Xuyên.”
Tôi nghiêng đầu nhìn gương mặt ướt đẫm mồ hôi của anh ấy, nhớ lại lời bà thím ở cổng làng:
“Anh có hối hận không? Năm đó không đi học đại học, ở lại làng?”
Bước chân anh ấy khẽ khựng lại, ánh mắt nhìn về phía cánh đồng xa xăm, im lặng vài giây:
“Không hối hận. Mặc dù lúc đó có vất vả chút, nhưng cũng để mẹ anh sống thêm hai năm, đáng giá.”
Rồi anh ấy quay đầu nhìn tôi, mỉm cười, “Với lại, bây giờ cưới được em về nhà, anh rất mãn nguyện.”
Anh ấy nắm chặt tay tôi, lòng bàn tay nóng hổi và chai sần:
“Miên Miên, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em, em... em đừng ly hôn với anh...”
Trong giọng nói của anh, dường như có một chút khẩn cầu.
Tôi dở khóc dở cười:
“Sao em lại phải ly hôn với anh chứ?”
Cái gã ngốc nghếch này, rốt cuộc trong đầu anh ấy nghĩ gì vậy?
“Anh... anh sợ em không quen với cuộc sống ở quê, thấy buồn chán. Vài ngày nữa, anh sẽ đi xem nhà ở thành phố, chúng ta có thể chuyển đến đó ở, anh chạy qua chạy lại cũng được.”
“Không cần!”
Tôi lập tức lắc đầu, lay lay tay anh ấy, “Em rất thích nơi này! Công việc của em tự do, môi trường ở đây lại tốt, đồ ăn thì tươi ngon, lành mạnh...”
Gia đình tôi không được trọn vẹn. Bố mẹ ly hôn sớm, tuy không thiếu thốn vật chất, nhưng họ đều có con riêng, tôi giống như một cọng cỏ dại, chẳng nơi nương tựa.
Ở đây, tôi cảm nhận được sự ấm áp và yên bình của một gia đình đã lâu không có.
Lục Cảnh Xuyên dẫn tôi đi tham quan nhà máy, công nhân phần lớn là người dân trong làng.
Những ngày này, tôi cũng đã nghe không ít chuyện về anh ấy. Anh ấy thầu đất, xây nhà máy, tạo công ăn việc làm giúp bà con không phải ly hương lên thành phố làm lụng vất vả.
Ai cũng nói anh ấy là ông chủ lớn, có tài. Nhưng anh ấy không có một món đồ hiệu nào, không có xe sang, ngày ngày lấm lem bùn đất ra đồng. Về nhà thì nấu cơm, giao tiền, vụng về học cách yêu vợ.
14
Lúc về nhà, anh ấy chở tôi bằng chiếc xe điện nhỏ. Tuyết Cầu chạy lon ton phía sau. Anh ấy người cao chân dài, đi chiếc xe nhỏ xíu này trông rất buồn cười. Tôi ôm lấy vòng eo săn chắc, khỏe khoắn của anh ấy, không nhịn được mà cười.
Và đúng lúc này, một giọng nói phá hỏng cảnh đẹp xen vào:
“Hạ Miên?”
Tôi ngoảnh đầu nhìn, không ngờ lại là bạn trai cũ của tôi, Trần Vỹ. Bên cạnh anh ta còn có một cô gái ăn mặc lộng lẫy, màu mè.
Trần Vỹ liếc nhìn ống quần dính bùn, chiếc áo ba lỗ sờn cũ của Lục Cảnh Xuyên:
“Nghe nói cô kết hôn rồi, hóa ra là gả về quê à?”
Anh ta cười khẩy một tiếng, nói với cô gái bên cạnh, “Này, đây chính là bạn gái cũ đào mỏ mà anh đã kể với em, đòi mười vạn tiền sính lễ đấy.”
Cô gái kia phối hợp lộ ra vẻ ngạc nhiên khoa trương.
“Đòi sính lễ của anh, chỉ ở quê mới có cái kiểu đó, cuối cùng chẳng phải cũng lấy một thằng chân đất sao.”
Vẻ mặt vốn dĩ hiền lành của Lục Cảnh Xuyên lập tức sa sầm. Anh ấy dang chân xuống khỏi chiếc xe điện, vài bước đã đi đến trước mặt Trần Vỹ, túm lấy cổ áo anh ta:
“Cái miệng của cậu nói năng cho sạch sẽ một chút!”
“Còn dám nói những lời thối tha này, tôi sẽ cho cậu bò ra khỏi làng!”
Trần Vỹ bị chiều cao và thể hình của anh ấy hoàn toàn áp đảo, mặt đỏ bừng, muốn giãy ra nhưng không động đậy được:
“Anh... anh làm gì vậy! Sao... còn định đánh người à? Quả nhiên đất nghèo dân ác!”