Tưởng Lấy Hàng Lỗi, Ai Ngờ Hàng Hiệu - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cô gái kia sợ hãi hét lên:


“Anh yêu, chúng ta đi thôi, đừng chấp nhặt với loại người này.”


Trần Vỹ hừ lạnh một tiếng:


“Đúng, không thèm chấp nhặt với những người tầng lớp thấp kém này, đằng kia có một vườn hoa, rất nhiều người chụp ảnh cưới ở đó, chúng ta đến xem.”


Kết quả, tại cổng vườn hoa.


“Tại sao không cho chúng tôi vào?” Trần Vỹ bất mãn hỏi.


Nhân viên liếc mắt: “Ông chủ nói rồi, rác rưởi không được vào.”


Hai người tức chết, quay đầu lại định đi đến vườn trái cây bên cạnh.


“Ông chủ chúng tôi không cho rác rưởi vào.”


Đi ngang qua trung tâm tin tức cổng làng, lại càng chọc phải tổ ong vò vẽ.


Mấy bà thím bắt đầu tuôn một tràng:


“Ối! Đây chẳng phải là người thành phố chê mười vạn tiền sính lễ đắt quá sao? Sao lại chạy đến cái xó núi hẻo lánh của chúng tôi rồi?”


“Không cho sính lễ mà cưới con gái nhà lành, chó nhà chúng tôi đi phối giống còn phải cho chủ nhà mấy cân thịt lợn đấy!”


“Đúng vậy! Nhìn người ta kìa, Miên Miên tìm được anh Xuyên, người cao lớn vạm vỡ, kiếm tiền giỏi, sính lễ sáu mươi sáu vạn mà mắt không thèm chớp! Yêu vợ đến tận chân răng!”


Trần Vỹ tức đến đỏ mặt chỉ trỏ vào họ:


“Các người... các người đúng là lũ dân đen, có tin tôi gọi cảnh sát bắt các người không!”


Bà thím kia lập tức nằm lăn ra đất:


“Có tin bà đây tống tiền cậu tám vạn tám không?”


Một loạt thao tác khiến họ tức đến giậm chân. Kết quả, còn làm ảnh hưởng đến Tuyết Cầu đang ngủ ở gần đó.


Tuyết Cầu rú lên một tiếng.


Lập tức, đội quân “gâu gâu” tập hợp đầy đủ. Đuổi theo Trần Vỹ và cô gái kia.


Sợ đến mức họ ôm đầu chạy trối chết, chật vật chạy ra cổng làng muốn bắt taxi.


Mấy ông chú lái xe ba gác lại thong thả nhai hạt dưa:


“Ối, chiếc xe nát của chúng tôi không xứng với cái mông cao quý của cậu đâu.”


Cuối cùng, họ đành phải đội cỏ rác đầy đầu, cuốc bộ vài dặm đường.


Chẳng cần tôi phải ra tay vạch mặt, trời xanh đã giúp tôi dạy cho kẻ tệ bạc một bài học nhớ đời rồi.


15


Vừa về đến nhà, còn chưa kịp thở, chị gái của Lục Cảnh Xuyên lại đến.


Lần này mặt chị ta tươi cười, nhìn là biết không có chuyện tốt.


Lục Cảnh Xuyên cau mày: “Có chuyện gì không?”


Lục Hồng Hà cười hềnh hệch:


“Thằng Xuyên này, không phải công ty thực phẩm của chú đang tuyển người sao? Chị có một người bạn... điều kiện rất tốt, giới thiệu cho chú, đảm bảo làm việc được!”


Lục Cảnh Xuyên cạn lời:


“Tuyển người đều có tiêu chuẩn, bắt đầu từ bằng đại học, vị trí kỹ thuật yêu cầu còn cao hơn. Chị có bạn bè trong giới đó từ đâu ra vậy?”


“Chú còn nhớ Tiểu Tuyết không? Chính là bạn cùng bàn thời cấp ba của chú đấy! Gần đây cô ấy vừa nghỉ việc về quê rồi, học sinh giỏi! Chẳng phải rất hợp sao? Đến đây giúp đỡ chú, làm thư ký gì đó, cũng có thể chăm lo cho cuộc sống của chú...”


Mặt Lục Cảnh Xuyên hoàn toàn đen lại:


“Chị có ý gì? Em kết hôn rồi! Chị tìm cô ta đến làm gì?”


Rõ ràng anh ấy đã nổi giận.


“Chị... không phải là chị muốn tốt cho chú sao! Tiểu Tuyết có điểm nào không hơn vợ chú? Vừa có học thức, lại hiểu chuyện, biết tằn tiện! Chị thấy chú chính là bị cái mặt hồ ly tinh của cô ta mê hoặc rồi! Chú nói xem, cô ta ngày nào cũng tiêu tiền của chú mua một đống đồ vớ vẩn, lại chẳng có công việc đàng hoàng...”


“Chị nói năng cho cẩn thận!”


Lục Cảnh Xuyên đột nhiên tăng âm lượng, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, “Cái gì mà tiêu tiền của tôi? Tiền của tôi đều là của Hạ Miên! Tôi kiếm tiền chính là để cho cô ấy tiêu! Cô ấy là họa sĩ minh họa tự do, một bức vẽ bằng lương của chị mấy tháng đấy! Chị biết cái gì mà nói! Còn dám nói bậy nữa xem!”


Mặt Lục Hồng Hà tái nhợt vì bị anh ấy quát, nhưng vẫn không bỏ cuộc:


“Chú đúng là bị ma ám rồi! Chị đều nghe nói rồi, người tình cũ của cô ta hôm nay còn mò tới tận cửa! Đôi giày rách mà người ta không cần, chú lại nhặt về coi như báu vật mà thờ! Chắc chắn là ở thành phố không ai cần nên mới gả về làng chúng ta...”


“Lục Hồng Hà!”


Lục Cảnh Xuyên lập tức nổi giận, nắm tay siết chặt kêu răng rắc, khí thế đó dọa Lục Hồng Hà lùi lại liên tục, “Tôi nể mặt chị là chị gái tôi nên mới luôn giữ thể diện cho chị! Chị lại được đà lấn tới! Lúc mẹ ốm sắp chết, chị ở đâu? Lúc cần tiền cứu mạng, chị ở đâu? Bây giờ thấy tôi sống tốt hơn một chút, lại lấy danh nghĩa là muốn tốt cho tôi, phá hoại cuộc sống của tôi! Chị có tư cách gì mà ở đây nói này nói nọ về vợ tôi!”


Thấy vậy, chị anh ấy sợ hãi ngồi sụp xuống đất khóc lóc:


“Chị biết chú trách chị, nhưng lúc mẹ ốm chị cũng chẳng có cách nào cả, chị vừa mới sinh con, bên nhà chồng còn chê chị sinh con gái, làm gì có tiền, làm gì có sức mà lo cho mẹ?”


“Chịu, tôi không trách chị, có lẽ lúc đó chị cũng khó khăn, chị đã lập gia đình rồi, lo cho gia đình mình, tôi cũng chấp nhận. Giờ tôi cũng đã lập gia đình, mọi người cứ sống tốt cuộc sống của mình là được.”


Anh ấy hít một hơi thật sâu, chỉ ra cửa, “Từ nay về sau, trừ lúc sinh tử, chúng ta đừng qua lại với nhau nữa.”


Đó là lần đầu tiên tôi thấy Lục Cảnh Xuyên nổi giận đến như vậy. Tôi cứ nghĩ anh ấy là người ít nói, không có tính khí, cái gì cũng nghe theo tôi. Hôm nay tôi mới phát hiện, người đàn ông này một khi bị chạm đến giới hạn, nổi giận lên, khí thế đó thật sự vô cùng đáng sợ.


Lục Hồng Hà bị anh ấy quát đến sững sờ. Đặc biệt là sau khi nghe nói không qua lại nữa, chị ta cứ liên tục hối hận lau nước mắt.


Cũng không chịu đi.


Thấy tình hình căng thẳng, tôi thò đầu ra từ phòng khách:


“Khụ, Lục Cảnh Xuyên, logo của công ty thực phẩm em đã làm vài bản phác thảo rồi, anh qua xem thử đi?”


Lục Cảnh Xuyên nhìn thấy tôi, sự giận dữ trên mặt lập tức giảm đi một nửa.


Lục Hồng Hà vội vàng nói:


“Vậy... vậy Tiểu Tuyết thì sao? Cô ấy... cô ấy đến rồi...”


Tôi tò mò:


“Tiểu Tuyết? Ai vậy? Người mà chị nói là bạn gái cũ của Lục Cảnh Xuyên đó à?”


Lục Cảnh Xuyên nghe vậy lại nổi giận:


“Chị còn tung tin đồn cô ta là bạn gái cũ của tôi!!!”


Lục Hồng Hà vã mồ hôi lạnh, vội xua tay: “Không phải không phải! Hiểu lầm! Chỉ là bạn học cũ, thật sự chưa từng yêu đương, chưa từng yêu đương! Chị nói bậy thôi!”


Lục Cảnh Xuyên lạnh lùng nhìn chị ta:


“Nếu cô ta đã đến, phiền chị bảo cô ta qua đây một chuyến.”


16


Một lúc sau, một cô gái mặc váy liền, trông khá thùy mị đi theo Lục Hồng Hà vào nhà.


Cô ta nhìn thấy Lục Cảnh Xuyên, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng:


“A Xuyên, lâu rồi không gặp, nghe nói cậu đã kết hôn rồi?”


Ánh mắt lại lơ đãng liếc nhìn tôi.


Lục Cảnh Xuyên mặt không cảm xúc, đi thẳng vào vấn đề:


“Đã biết tôi kết hôn rồi, tại sao vẫn còn muốn đến đây làm việc?”


Nụ cười của cô gái tên Tiểu Tuyết cứng lại, cô ta ngượng ngùng nhìn Lục Hồng Hà một cái:


“Là... là chị Hà nói cậu mới bắt đầu, cần người đáng tin cậy giúp đỡ, nên tôi mới... nghĩ đến tình bạn cũ, có thể giúp đỡ một tay...”


Lục Cảnh Xuyên nhếch mép, ánh mắt sắc bén:


“Giúp đỡ? Tôi nhớ năm cô tốt nghiệp đại học, chị tôi cũng nhiệt tình muốn tác hợp chúng ta, cô đã nói gì nhỉ?”


“Cô nói bây giờ cô là sinh viên đại học rồi, tôi có cố gắng thế nào cũng chỉ là một thằng nhà quê làm ruộng, không xứng. Cô còn nói cô có bạn trai rồi, là bạn học đại học, tốt nghiệp là chuẩn bị kết hôn. Đúng không?”


Cô gái kia hoảng loạn giải thích:


“Tôi... lúc đó tôi còn trẻ, chưa hiểu chuyện, nói năng không có chừng mực... Sau này tôi mới phát hiện, anh ấy... anh ấy hoàn toàn không thật lòng...”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo