Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Cảnh Xuyên không chút khách khí ngắt lời cô ta:
“Nhờ vào tình bạn cùng bàn năm xưa, và cũng thấy cô là con gái, tôi vốn định giữ chút thể diện cho cô. Nhưng cô, lại cố tình xen vào lúc này.”
“Tôi là người miệng lưỡi vụng về, nhưng không ngốc. Nói trắng ra, không phải là những năm này cô không tìm được người tốt hơn, nên muốn quay lại sao?”
Bị vạch trần ngay tại chỗ, cô gái kia vô cùng xấu hổ.
Lục Cảnh Xuyên vẫn nói dứt khoát:
“Hôm nay trước mặt vợ tôi, có vài lời phải nói rõ ràng, tránh để sau này có hiểu lầm gì.”
“Giữa chúng ta, chỉ là bạn học cấp ba bình thường, sau khi tốt nghiệp gần như mất liên lạc. Ngày xưa tôi quả thật có chút cảm tình ngây ngô với cô, nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi. Cô đi học đại học, tôi ở lại làng làm ruộng, từ đó về sau tổng cộng chỉ gặp nhau hai lần.”
“Một lần là tôi đi thành phố giao hàng, tình cờ gặp cô trên đường, có mang cho cô chút trái cây nhà trồng. Kết quả quay lưng đi đã nghe cô nói với bạn học bên cạnh: ‘Cái thằng giao hàng này phiền chết đi được.’”.
“Còn một lần, là cô chủ động liên lạc với tôi, nói bị mất ví, không về trường được, muốn mượn tôi hai nghìn tệ để lo việc gấp, số tiền đó.”
Anh ấy nhìn tôi, giơ tay ra:
“Miên Miên, mở mã QR nhận tiền ra.”
Tôi sững sờ, đưa điện thoại cho anh ấy.
Anh ấy đưa thẳng đến trước mặt Tiểu Tuyết, nói hai chữ:
“Trả tiền.”
Không khí chết lặng.
Ngượng ngùng đến mức khiến người ta muốn dùng ngón chân cào xuống đất.
Vẻ mặt cô gái kia thay đổi liên tục. Lục Hồng Hà cũng ngẩn ra.
Cuối cùng…
Một người quét mã trả tiền, một người lủi thủi biến mất.
17
Thế giới cuối cùng cũng trở lại yên bình.
Lục Cảnh Xuyên quay người lại, vội vàng nắm lấy tay tôi:
“Miên Miên, anh và cô ta thật sự không có gì cả, em phải tin anh!”
Nhìn bộ dạng giải thích vụng về của anh ấy, rồi nghĩ lại vẻ hung hãn khi nổi giận ban nãy. Sự đối lập quá lớn khiến tôi không nhịn được mà bật cười:
“Ừ, em biết, em tin anh.”
Tôi chọc chọc vào cánh tay vẫn còn căng cứng của anh ấy, “Lục Cảnh Xuyên, ban nãy anh... hung dữ thật đấy.”
Tôi cứ nghĩ anh ấy không có tính khí gì, chuyện gì cũng chiều theo tôi, hôm nay mới phát hiện, người đàn ông này một khi bị chọc giận, bảo vệ người của mình thì thật sự vừa cool vừa mạnh mẽ, đẹp trai chết người.
Ngay lập tức vẻ mặt căng thẳng của anh ấy dịu lại, bàn tay to lớn bao lấy ngón tay đang chọc của tôi, khẽ hứa:
“Anh sẽ không hung dữ với em.”
Bị anh ấy nhìn, mặt tôi nóng ran, không nhịn được mà than vãn:
“Trên giường anh cũng hung dữ lắm...”
Hơn nữa, giống như một cỗ máy vĩnh cửu không biết mệt mỏi, điên cuồng.
Anh ấy cúi người, ghé sát vào tai tôi, mang theo nụ cười đắc ý: “Nhưng anh thấy... hình như em... rất thích mà?”
Ngón cái chai sần của anh ấy xoa nhẹ vào bên trong cổ tay tôi.
“Anh...”
Bị anh ấy trêu chọc, tai tôi nóng bừng, nhất thời không nói nên lời.
Không được, chủ đề này quá nguy hiểm!
“Lục Cảnh Xuyên, em và Trần Vỹ, cũng không giống như chị anh nói đâu...”
“Anh biết, anh tin em.”
Tôi vẫn giải thích:
“Chúng em yêu nhau không lâu, anh ta có đưa em về gặp bố mẹ. Cả nhà ba người chen chúc trong căn nhà ống năm mươi mét vuông, mà vẫn tự cho mình là hoàng tử đất Kinh Thành, cho rằng em từ thành phố nhỏ đến, là vì ham nhà cửa, hộ khẩu của nhà anh ta.”
“Em thừa nhận, lúc đó lấy anh, là vì tức giận anh ta đến lú lẫn.”
Tôi lật ngược tay, nắm lấy bàn tay to lớn của anh ấy, đầu ngón tay lướt qua vết chai sần trên lòng bàn tay anh ấy, “Dần dần, em phát hiện ra... anh thật sự là một người rất rất tốt. Sau này chúng ta sống thật tốt nhé, anh còn có em mà.”
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, im lặng rất lâu. Kéo tôi vào lòng, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống:
“Miên Miên, gặp được em... thật tốt.”
Chàng trai thô kệch không biết nói lời đường mật, nhưng vẻ vụng về và ngại ngùng của anh ấy lại vô tình chạm đến trái tim người khác.
“Thôi được rồi, không phải muốn xem logo sao? Em lấy máy tính cho anh xem này.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ấy ra. Mở máy tính, đưa vài bản phác thảo ra cho anh ấy xem:
“Này, đây là mấy ý tưởng ban đầu, anh thấy cái nào hợp với phong cách sản phẩm của chúng ta hơn?”
Anh ấy ghé sát vào màn hình:
“Ừm, đều đẹp cả, nhìn đều rất...”
Nói được nửa câu, ánh mắt anh ấy vô tình lướt qua một xấp bản thảo của tôi đặt cạnh máy tính. Ngay lập tức ánh mắt anh ấy trở nên sâu thẳm.
Lúc này tôi mới phát hiện, mấy bức phác thảo 18+ của mình vẫn chưa kịp cất đi!
Anh ấy vươn tay, những ngón tay thon dài nhấc lên bức trên cùng. Một chàng trai vạm vỡ trông rất giống anh ấy đang ép nữ chính vào tường, một tay đỡ lấy đùi cô, tư thế đầy vẻ chiếm hữu.
“Vợ ơi.”
Giọng nói trầm thấp mang theo nụ cười nóng bỏng ghé sát vào tai tôi, “Hóa ra... em thích kiểu này à?”
Anh ấy lại thong thả lật xem mấy bức còn lại, ánh mắt càng tối hơn, “Còn cả kiểu này nữa... nằm úp sấp trước cửa sổ kính à?”
“Hả? Còn có tư thế này nữa à?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, luống cuống giành lấy:
“Lục Cảnh Xuyên! Đ... đó chỉ là nghệ thuật phóng đại thôi! Để thu hút độc giả thôi! Không phải... ưm!”
Chưa nói hết lời, cả người tôi đã bị anh ấy bế ra khỏi ghế, ôm ngang vào lòng.
“Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.”
“Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý. Chúng ta... thử từng cái một.”
“A! Lục Cảnh Xuyên, anh thả em xuống!”
Tôi đạp chân loạn xạ phản đối. Cửa phòng ngủ bị anh ấy dùng chân đá vào.
“Không được! Chỗ đó không được hôn...”
“Lục Cảnh Xuyên! Làm thế này không được... ưm...”
Mọi lời phản đối đều bị đôi môi nóng bỏng của anh ấy chặn lại.
Tôi đánh anh, đẩy anh. Nhưng cơ thể anh ấy toàn là cơ bắp rắn chắc, người đau lại là tôi. Tôi mắng anh, sau đó lại khóc lóc cầu xin anh. Anh ấy làm ngơ, chỉ chuyên tâm, dùng hành động để chứng minh.
Cuối cùng, tôi bị hành hạ đến mềm nhũn cả người. Anh ấy thỏa mãn ôm tôi, rồi siêng năng thay ga giường đã nhàu nát. Tôi ôm chăn xấu hổ đến mức muốn bốc hơi ngay tại chỗ:
“Xấu hổ chết đi được...”
Anh ấy lau mặt, giọng khàn khàn và đầy thỏa mãn:
“Không xấu hổ, anh thích nhìn... đặc biệt thích...”
“Anh im đi...”
Tôi xấu hổ đến chết đi sống lại. Anh ấy lại ôm tôi, cười khẽ:
“Vợ ơi, sau này vẽ thêm vài bức nữa nhé, anh sẽ học từng cái một.”
[Ngoại truyện]
Lục Cảnh Xuyên vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng, vội vã chạy về nhà.
Vừa mở cửa, anh ấy đã thấy vợ đang chuyên tâm sắp xếp bộ đồ pha cà phê mới. Ánh nắng chiều len lỏi qua mái kính, tràn ngập cả phòng phơi nắng. Hạ Miên giờ đã mang thai được sáu tháng, bụng tròn vo, càng làm cho tay chân cô trở nên thon thả. Trong không khí thoang thoảng mùi cà phê rang thơm dịu, Tuyết Cầu vui vẻ nhảy nhót dưới chân anh. Trên giàn hoa, những chậu nguyệt quế, lan hồ điệp, cẩm tú cầu mà cô tỉ mẩn chọn trồng đều đang nở rộ, tràn đầy sức sống.
Một cảm giác thỏa mãn khó tả trào dâng trong lòng anh, còn hơn cả khi thu hoạch bất kỳ vụ mùa nào. Tuyết Cầu là đứa đầu tiên phát hiện ra anh, vẫy đuôi nhảy lên người anh.
“Anh về rồi à?”
Hạ Miên ngẩng đầu lên, mắt cong cong, “Nếm thử thử tách cà phê Geisha pha thủ công em mới làm đi!”
Anh sải bước tới, vòng tay từ phía sau ôm trọn lấy cô vào lòng. Hít hà mùi hương thoang thoảng trên người cô:
“Miên Miên...”
“Ừm?”
Hạ Miên tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, cảm nhận những chuyển động nhẹ nhàng của sinh linh bé nhỏ trong bụng.
“Cảm ơn em...”
Anh siết chặt cánh tay, giọng nói nghẹn lại, “Cảm ơn em vì đã cho anh một gia đình.”
Câu nói này, nặng trĩu, chứa đựng quá nhiều điều. Từ một người đơn độc gánh vác mọi khổ đau, đến bây giờ đã có vợ con trong lòng, căn nhà tràn ngập sự ấm cúng.
Lòng Hạ Miên ấm áp, đầu ngón tay xoa nhẹ lên vết chai sần trong lòng bàn tay anh:
“Đồ ngốc này, là ngôi nhà của chúng ta.”
Tuyết Cầu thấy không ai để ý đến nó, bất mãn dùng mũi húc vào ống quần anh. Hạ Miên cười, thoát khỏi vòng tay anh, đưa tách cà phê vừa pha xong cho anh.
Thật ra anh không thích vị đắng của cà phê, nhưng vẫn nhận lấy, ngửa đầu uống một ngụm lớn:
“Ừm, ngon lắm. Vợ làm là thơm nhất.”
“Này! Từ từ đã, anh phải thưởng thức chứ!” Hạ Miên vừa bực vừa buồn cười.
“Hạt cà phê này đắt lắm, anh nếm kỹ đi, sẽ có mùi dâu tây và cam đấy.”
Anh có chút khó hiểu: “Vợ ơi, em muốn ăn mấy thứ này thì cứ ra ngoài vườn hái không được sao?”
Hạ Miên thở dài.
Thôi vậy, với người đàn ông chỉ biết trồng cây cuốc đất này, thật sự khó mà giảng nghĩa được. Đặc biệt là sau khi phát hiện anh uống Americano, miệng thì nói ngon, nhưng sau lưng lại lén lút cho thêm đường.
Thế nên, cô lặng lẽ đổi cà phê thành Coca-Cola lạnh.
2
Sự nghiệp của Lục Cảnh Xuyên lên như diều gặp gió.
Công ty thương mại thực phẩm do anh sáng lập đã chính thức tiến vào thị trường cao cấp. Mô hình hợp tác xã do anh dẫn đầu đã hiện thực hóa mục tiêu “người giàu đi trước, người nghèo theo sau”, và anh được bình chọn là “Doanh nhân trẻ xuất sắc”.
Một ngày tình cờ, Hạ Miên vô tình xem được người đàn ông của mình trên TV, với tư cách là một hình mẫu tiêu biểu về “xóa đói giảm nghèo, phát triển nông thôn” và được phỏng vấn.
Trên màn hình, Lục Cảnh Xuyên mặc một bộ vest sẫm màu vừa vặn, bớt đi vẻ thô ráp của đồng ruộng, nhưng không che giấu được sự hoang dã. Vẻ nam tính tràn đầy.
Cô vô thức nghĩ đến cụm từ “bạo chúa vest đen”, và linh cảm sáng tác chợt ùa đến như thủy triều.
Khi phóng viên hỏi về động lực thành công của Lục Cảnh Xuyên, anh thẳng thắn trả lời:
“Trước đây là để trả nợ, để không phụ lòng tin của bà con. Bây giờ... là vì vợ con.”
Phóng viên nắm bắt được điểm nổi bật, ánh mắt sáng rực:
“Có vẻ như tình cảm của Tổng giám đốc Lục và phu nhân rất tốt, ngài có thể chia sẻ bí quyết giữ lửa tình yêu không?”
Anh gãi đầu, lộ ra nụ cười có chút ngây ngô:
“Không có bí quyết gì đặc biệt cả... chỉ là làm việc nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn, rồi đưa hết cho cô ấy. Cô ấy vui thì tôi vui. Lúc cô ấy làm việc thì đừng làm phiền, cô ấy muốn ăn gì thì mua ngay... ồ, còn nữa, cô ấy nói gì cũng đúng.”
Những lời phát biểu chân thành này ngay lập tức khiến cả trường quay bật cười.
Trên Weibo, rất nhiều fan hâm mộ đã tag tên Hạ Miên:
[Chàng trai của nhà ai đây, mau đến nhận hàng.]
Sau khi kết hôn, bộ truyện “Chuyện thường ngày của anh chồng cơ bắp sau cuộc hôn nhân chớp nhoáng” của cô trở thành hit, ngày nào cũng bị fan hối thúc, từ phần một cho đến phần N.
Cô đã đăng bức ảnh đặc tả nụ cười ngây ngô của Lục Cảnh Xuyên lên Weibo, kèm theo dòng chú thích:
[Ừm, anh ấy nói đúng. @Xuyên làm ruộng]
Nhân tiện quảng cáo sản phẩm của công ty mình.
Bài đăng vừa lên, phần bình luận đã bùng nổ:
[Aaaaa, chính chủ phát đường rồi! Ngọt lịm tim!]
[Phải là cặp vợ chồng thật mới có cảm giác này, tỏ tình từ xa thế này, định làm ai chết vì ngọt đây?]
[Tối nay chị lại có thêm chất liệu mới rồi, ngồi hóng cập nhật.]
[Cầu cập nhật! Cầu chuyện thường ngày nuôi con của anh chồng thô kệch!]
Hạ Miên ngẩng đầu, nhìn qua khung cửa sổ, ánh nắng nhẹ nhàng rải xuống từng nhành hoa, từng khóm cỏ, gió mang hương đất mới, mùi thơm của sự sống. Gặp được một người tốt, bỗng thấy mỗi ngày đều trở nên đáng mong chờ.
-Hết-