Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngôi báu cướp đoạt được này, ngươi ngồi có vững không? Hay là sớm cút khỏi ngai rồng xuống làm chó cho ta đi.”
Thừa tướng đại nhân vừa cười khẩy mỉa mai xong thì đã bị đao phủ chém một nhát ngang cổ, máu tươi đỏ thẫm văng đầy đất.
Sau một trận gió tanh mưa máu, quá nửa triều thần đều bỏ mạng.
Trên đại điện, chỉ còn lại tiếng quạ kêu bi thương.
Trong ngày đăng cơ, thềm son xác chết nằm ngang, ngai vàng vấy máu.
Tân Đế Tiêu Lương với vẻ mặt thờ ơ ngồi trên bảo tọa, tay chống cằm, ánh mắt khinh miệt quét qua mọi người:
“Còn ai không vừa mắt, cứ việc đứng ra.”
Những người còn lại sợ đến mức câm như hến, trên đại điện chỉ còn một mảnh hoang mang.
Không biết ai đã lặng lẽ ghé vào tai Tiêu Lương nhỏ giọng nhắc một câu: “Bệ hạ, vẫn còn một người chưa thanh toán, chính là ả kỹ nữ kia.”
Ngoài đại điện, ta mở to đôi mắt trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn đếm những vết cào sâu có nhạt có trên cột rồng đỏ máu, đó là dấu vết do tiểu khất cái mới bị đánh chết bằng trượng để lại.
Hôm nay ta mới biết, tiểu khất cái nghèo túng chịu xả thân cứu mạng ta, mặt đỏ bừng hứa hẹn sau này sẽ chuộc thân cho ta, lại chính là Thái tử điện hạ bị nghịch tặc hãm hại, từ lúc mới sinh đã lưu lạc bên ngoài.
Có lẽ ngay cả hắn, cũng phải tới lúc chết mới biết mình lại có thân phận cao quý đến vậy.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Mà người hại hắn đến nông nỗi này, rõ ràng chính là ta.
Ta là hoa khôi nổi tiếng nhất của Xuân Phong Lâu. Tiêu Lương mượn danh nghĩa yêu thích để cố tình tiếp cận lấy lòng ta, ta vốn tưởng đã tìm được người có thể gửi gắm cả đời, ai ngờ lại bị hắn kéo vào một âm mưu soán vị đã được sắp đặt từ lâu.
Tiêu Lương đã khéo léo mượn thân phận hoa khôi của ta, vô tình hay hữu ý giúp hắn truyền tin, lôi kéo quần thần, cuối cùng thành công lật đổ cả thiên hạ này, từ một vương gia ăn chơi trác táng bị người người chế nhạo, trong nháy mắt đã biến thành quân vương trên ngôi báu tối cao.
Còn ta thì sao?
Hắn đã giết ân nhân cứu mạng của ta, bây giờ sắp đến lượt ta rồi.
Ta bị mấy người trói chặt, lôi đến trước điện, nỗi bi phẫn trong lòng vẫn chưa hề nguôi ngoai, ta khẽ liếc nhìn Tiêu Lương một cái, từ kẽ răng chậm rãi nhả ra một chữ:
“Phi.”
Khóe mắt Tiêu Lương vô thức giật giật mấy cái, hắn ta nhìn về phía ta, giọng điệu lạnh lùng chưa từng có:
“Nếu cô đã làm Bệ hạ, vậy thì cái gọi là ngôi vị vương phi đã hứa với ngươi, không cần phải tính nữa nhỉ?”
Trên đại điện một mảnh tĩnh lặng như tờ. Ta thở dài một hơi, sự căm hận cuộn trào bắt đầu nảy nở hoang dại trong lòng.
Ta dùng sức cắn môi, nhanh chóng quét mắt một lượt những vị đại thần đang sợ đến sắc mặt trắng bệch trên điện, sau đó quay sang Tiêu Lương cười điên dại:
“Ngươi, đại tội mưu nghịch, sát hại Thái tử, kiếp này chắc chắn sẽ không được chết tử tế.”
Tiêu Lương dường như không hề tức giận.
Hắn ta đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt ta, Tân Đế dùng ngón út nhẹ nhàng nhưng đầy khinh bạc lau đi giọt máu nơi khóe môi ta, sau đó quay người ném cho ta một thước lụa trắng.
Giọng điệu nhàn nhạt:
“Kỹ nữ tuẫn quốc, cũng xem như là một giai thoại.”
“Ngươi nhanh lên một chút, biết đâu còn đuổi kịp tên tiểu khất cái kia.”
Hắn muốn nói là, kỹ nữ xứng với khất cái, càng là giai thoại.
Trong triều đình phát ra một tràng cười vui vẻ.
Trong mắt ta ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Trong lòng thầm mắng: Lũ các ngươi, từng kẻ một, đều không có tâm!
Ta bị trói quặt tay ra sau cổ treo lên xà ngang đại điện. Giữa những ánh mắt lạnh lùng chế nhạo của mọi người, ta mặc cho dải lụa trắng mềm mượt kia càng lúc càng siết chặt, càng lúc càng siết chặt nơi cổ mình, cho đến khi nghẹt thở không sao thở nổi…
Trước mắt ta, mọi thứ bắt đầu quay cuồng. Hồi ức tựa như đèn kéo quân chậm rãi xoay tròn trong tâm trí ta, tám tuổi ta phụ mẫu bán vào thanh lâu, mười lăm tuổi được tiểu khất cái liều mạng cứu ra khỏi biển lửa ngút trời.
Cũng trong năm đó, Tiêu Lương vì muốn tán tỉnh ta nên đã ở Xuân Phong Lâu vung ngàn vàng đổi lấy một đêm xuân của ta.
…
Nhiều quá.
Ý thức của ta dần dần mơ hồ, cảm giác khó chịu tựa như ngọn nến đã tắt, từng chút từng chút tan đi. Ta nhìn thấy phía trước có một vệt sáng trắng chói lòa, sau đó cảm thấy thân thể trở nên nhẹ bẫng.
“Rắc”, tựa như quỹ đạo số mệnh đang chậm rãi khởi động.
Ta cảm giác mình đang nhanh chóng bay lên trong một không gian hư vô mờ mịt.
Những ánh sao lấp lánh ánh sáng li ti rời khỏi quỹ đạo, xoay chuyển với tốc độ chóng mặt, những ký tự nhảy múa trôi nổi khiến mắt người đau nhói.
Sau một hồi sắp xếp tổ hợp dồn dập, tất cả mọi thứ xung quanh lại trở về yên tĩnh.
Ta mở mắt ra, trước mặt bỗng dưng có thêm một chiếc bàn đá xanh phủ đầy bụi, trên đó đặt một cuốn sách đã ố vàng.
Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn sách lật nhanh mấy trang, sau đó dừng lại ở một trang nào đó rồi ổn định lại.
Vài vết mực loang lổ tạo thành một câu sấm ngữ thoạt nhìn bi thương đến tột cùng:
“Kiếp này vô giải, tương phùng tức tử cục.”
Chưa kịp ngẫm nghĩ kỹ ý nghĩa của nó, đột nhiên từng cơn đau bỏng rát lan khắp toàn thân, ngay sau đó ta bị một luồng sức mạnh khổng lồ vô tình quăng vào hư không.
…
“Nghe nói Thu Trì cô nương quốc sắc thiên hương, hôm nay nhân lúc có hơi men, tiểu gia đây nhất định phải gặp mặt một lần, nếu không sẽ đập nát cái chốn phong nguyệt rách rưới này.”
Bên trong Xuân Phong Lâu, tiếng người huyên náo, tân khoa tiến sĩ đang ở đại sảnh uống rượu mua vui với kỹ nữ. Sau ba tuần rượu, Trạng Nguyên lang bắt đầu không màng thể diện mà lớn tiếng la hét.
Sau một trận cười rộ lên, mọi người bắt đầu hùa theo gây rối.
Ta ôm đàn tỳ bà, nấp sau tấm màn lụa màu ngó sen trên sân khấu, thành thục đàn khúc 《Thanh Phong Túy》. Lúc này, giữa trận ồn ào náo loạn, ta đột nhiên bừng tỉnh.
Khung cảnh quen thuộc này, nhân vật quen thuộc này, lời nói quen thuộc này…
Một lúc lâu sau, ta mới dần dần nhận ra.
Bây giờ là mùa xuân năm Cảnh Minh thứ ba.
Ta vừa tròn mười lăm tuổi, là năm đầu tiên gặp gỡ Tiêu Lương.
Sắc mặt của tú bà Xuân Phong Lâu, Châu ma ma sửng sốt một chút, vội vàng vẫy khăn tay, tươi cười đi đến xin lỗi tân khoa Trạng Nguyên:
“Ôi chao đại nhân, Thu Trì cô nương trước nay không để lộ dung mạo thật. Nàng ấy là thanh quan nhân, chỉ bán nghệ không bán thân. Nếu ngài không chê, các cô nương khác ở đây của ta, ngài cứ tùy ý chọn, lão thân coi như chúc mừng các ngài thi đỗ, hì hì.”
Trạng Nguyên lang đang lúc xuân phong đắc ý, lúc này chính là thời điểm ngạo khí ngút trời, hắn ta nổi giận lật tung cả bàn.
Lại là khung cảnh quen thuộc…
Trái tim ta đập thình thịch.
Lẽ nào vận mệnh thật sự đã cho ta một cơ hội làm lại? Nếu đúng là vậy, kiếp này ta nhất định sẽ không bị Tiêu Lương lừa gạt nữa, quyết không để bi kịch kiếp trước tái diễn.
Ta bỗng dưng kích động, khóe mắt rưng rưng mấy giọt lệ nóng. Ta lặng lẽ vén một góc màn lụa lên, bắt đầu âm thầm tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc trong đám người.
Quảng Xuyên Vương, Tiêu Lương.
Kiếp trước hắn ta chủ động tiếp cận ta, lợi dụng ta, ruồng bỏ ta, cuối cùng không chút do dự đẩy ta vào chỗ chết, kiếp này dù thế nào đi nữa ta cũng phải đòi lại món nợ này.
Những văn nhân chua ngoa này hứng chí rời khỏi bàn rượu, kẻ nào kẻ nấy vung tay múa chân khóc lóc gào thét đòi gặp ta, Trạng Nguyên lang không biết bị ai nhân lúc hỗn loạn đá một cước.
Hắn ta tức đến đỏ mặt, lôi theo mấy tên tùy tùng quay đầu lại xé áo với người bên cạnh.
Cảnh tượng ngày càng hỗn loạn.
Ta thầm đếm thời gian trong lòng, rất nhanh sau đó, một giọng nói trong trẻo vang vọng đúng như dự kiến đã vang lên từ nhã gian trên lầu hai.
“Bản vương muốn ra năm vạn lượng bạc trắng, để được cùng Thu Trì mỹ nhân gặp mặt trò chuyện, thế nào?”