Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên trong Xuân Phong Lâu lập tức lặng ngắt như tờ.
Lúc này, trên các con phố ngõ hẻm của kinh thành đang có một trận tuyết lớn trăm năm chưa từng có. Mái hiên của Xuân Phong Lâu đã kết một lớp băng dày ba thước, bên cạnh lò sưởi ấm áp trong đại sảnh, hơi nước mờ ảo "tí tách" rơi xuống, có thể nghe thấy rõ mồn một.
Ta cách một lớp màn lụa màu ngó sen, nhàn nhạt nhìn về phía phát ra âm thanh, trong lòng không khỏi chùng xuống.
Quả nhiên. Là hắn.
Ngay khoảnh khắc này, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động.
Tiêu Lương khoác lên người một chiếc áo choàng lớn bằng da hồ ly màu xanh mực, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn chăm chú về phía ta.
“Không biết Thu Trì mỹ nhân có bằng lòng không?”
Lại là một câu hỏi nhất định phải có được.
Những vị khách có mặt ở đây sau khi ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng cũng đã hoàn hồn lại: Hoa khôi Thu Trì phong tư yểu điệu của Xuân Phong Lâu, không lẽ đã lọt vào mắt xanh của vương gia rồi sao?
Chuyện này ai dám tranh giành chứ.
"Uy danh" của Quảng Xuyên Vương ở kinh thành này ai mà không biết, ai mà không hay.
Hắn ta là cháu ruột của đương kim Bệ hạ, một vương gia nhàn tản bị triều đình gạt ra bên lề, ngày thường ăn chơi trác táng không màng chính sự. Từ trước đến nay hắn ta vẫn luôn thích hành động không theo lẽ thường, làm việc ngang ngược bá đạo, hơn nữa… Còn đặc biệt thù dai.
Ai dám đắc tội với hắn ta, đến lúc chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Trong đại sảnh, không khí càng lúc càng tĩnh lặng, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía ta. Ngay cả tân khoa Trạng Nguyên lang mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc, lúc này cũng bắt đầu cúi gằm mặt giả làm cháu con, cả người hoàn toàn nhụt chí.
Ta cách tấm màn lụa, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lương, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Rất tốt. Gương mặt này, chính là dáng vẻ ta căm ghét.
Tú bà thấy không khí trở nên gượng gạo, lại không dám trực tiếp đắc tội với Vương gia, đành phải bày ra dáng vẻ vô cùng khó xử, lắc cái mông béo ú đến cầu xin ta.
“Thu Trì à, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ? Ma ma ta đây cũng khó xử lắm. Hay là ngươi giúp ma ma một lần, gặp Vương gia một phen?”
“Với lại, chuyện này đối với ngươi cũng là chuyện tốt mà. Quảng Xuyên Vương là nhân vật cỡ nào, chỉ cần leo được lên cành cao của hắn, biết đâu sau này còn có thể làm tiểu thiếp trong vương phủ nữa, lo gì không có cả đời vinh hoa phú quý chứ. Chuyện này chẳng phải tốt hơn việc ngươi ngày ngày ở đây bán nghệ hay sao?”
Tiêu Lương ra giá năm vạn lượng để được gặp ta, chỉ cần ta đồng ý, năm vạn lượng bạc trắng lóa mắt kia sẽ lập tức rơi vào tay tú bà, bà ta không ngốc.
Nhưng ta cũng không ngốc.
May mắn được sống lại một lần, ta không định trốn tránh Tiêu Lương, kiếp này ta thề sẽ đấu với hắn ta một trận sống mái, không chết không ngừng.
Nhưng quyền chủ động phải nằm trong tay ta.
Ta chau mày, cố ý trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười ngọt ngào với tú bà:
“Châu ma ma, người biết đấy. Năm đó khi ta vào Xuân Phong Lâu đã giao hẹn rõ ràng với các người, không lộ mặt thật, chỉ bán nghệ không bán thân. Hơn nữa cũng nhờ vào cảm giác thần bí này mà bao năm qua mới thu hút được các công tử quý tộc ở kinh thành thường xuyên ghé thăm Xuân Phong Lâu. Mấy năm nay việc làm ăn của chúng ta có thể đạt được như bây giờ, ta ít nhiều cũng có chút công lao đúng không? Hôm nay người đã muốn phá vỡ quy tắc của ta, không bồi thường chút gì sao? Năm vạn lượng bạc này, hay là chúng ta chia ba bảy? Ta bảy, người ba.”
Tú bà nghe xong lời ta thì do dự.
Vậy thì ta sẽ giúp bà ta hạ quyết tâm:
“Nếu ngày nào đó ta thật sự vào phủ Quảng Xuyên Vương làm thiếp, đến lúc đó cũng nhất định sẽ nhớ đến người…”
Nghe vậy, tú bà lập tức vui như nở hoa, vỗ đùi một cái thật mạnh:
“Được! Cứ làm theo lời cô nương nói.”
Tú bà thấy ta có ý muốn làm thiếp của Vương gia, nào còn dám dễ dàng đắc tội với ta? Bởi vì bà ta biết rõ hơn ai hết, chỉ cần ta muốn thì nhất định sẽ làm được.
Người trong Xuân Phong Lâu đều biết ta thanh cao, từ trước đến hay không có hứng thú với việc đeo bám con cháu quyền quý, có lúc thậm chí còn tỏ thái độ lạnh nhạt với bọn họ.
Nhưng nam nhân ty tiện, ngươi càng không để ý đến họ, họ lại càng hăm hở theo đuổi ngươi, vì vậy ta ngược lại trở thành người được chào đón nhất trong Xuân Phong Lâu.
Tú bà được ta cho phép, vội vàng kích động ra ngoài hô lớn:
“Vương gia, Vương gia à, Thu Trì cô nương đồng ý rồi!”
…
Ta ngồi trước án thư nhẹ nhàng gảy đàn. Dọc theo hành lang, Tiêu Lương một mạch đi về phía tẩm phòng của ta, bước chân hắn khi đi khi dừng, tràn ngập sự do dự, không hiểu tại sao lại mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng rối rắm.
Một nụ cười thoáng hiện lên trên mặt ta, nhưng ý cười ấy chẳng hề chạm đến đáy mắt.
Đêm nay, ta muốn hắn ta phải bỏ mạng.
Tiêu Lương đẩy cửa bước vào, nhưng sắc mặt lại chẳng hề thoải mái.
“Được Thu Trì cô nương hạ cố, bản vương vô cùng vinh hạnh.”
Ta quay lưng về phía hắn ta, hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người lại, đối diện với gương mặt thanh tú tuấn dật của hắn ta. Kiếp trước, ta bị chính gương mặt này mê hoặc mới bất chấp tất cả sa vào, cũng vì thế mà bị hắn nắm thóp hoàn toàn.
Ta cong môi, trong giọng nói tràn ngập sự chế giễu:
“Không sao, hạng người như chúng ta, ai có bạc mà không kiếm chứ? Chỉ cần cho đủ bạc, dù là một kẻ mặt rỗ xấu xí, ta vẫn sẽ tươi cười phục vụ. Cho nên, bản cô nương đây không phải nể mặt Vương gia, mà là nể mặt bạc.”
Ngươi đừng tự mình đa tình nữa, đồ giả tạo.
Tiêu Lương ngây người nhìn chằm chằm vào mặt ta một lúc lâu, trong ánh mắt dường như có chút cảm xúc phức tạp. Hắn ta tìm một chỗ ngồi xuống đối diện ta, sau đó cười nói:
“Bản vương vốn nghe nói Thu Trì cô nương tài mạo song toàn, đã ngưỡng mộ ngươi từ lâu. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là cực phẩm trong các mỹ nhân, bản vương rất thích.”
Ta không nhịn được bĩu môi, kiếp trước, Tiêu Lương cũng thích dùng những lời lẽ này để lừa bịp ta, dụ dỗ lợi dụng ta giúp hắn ta bán mạng. Nhưng bây giờ, ta còn có thể tin những lời ma quỷ này của hắn ta sao?
Ta sửa lại con dao găm giấu trong tay áo, cười nói:
“Vương gia, hay là để nô tỳ hầu hạ ngài đi nghỉ sớm?”
Tiêu Lương ngây người, có lẽ hắn ta không ngờ một thanh quan nhân như ta lại chủ động đến vậy.
Kiếp trước, ta bị hắn ta lừa gạt một đêm tham hoan, tưởng rằng đó là trời cao chiếu cố, nào ngờ lại chính là khởi đầu của việc bước chân vào vực sâu tội lỗi.
Còn bây giờ, từ trước khi hắn ta bước vào cửa, ta đã sớm lên kế hoạch sẵn. Trong hương thôi tình trên án thư đã được trộn thêm thảo dược an thần, lát nữa đợi hắn ta giày vò xong ngủ say, ta sẽ ra tay.
Dùng sự trong sạch của ta đổi lấy một mạng chó của hắn ta, tính thế nào cũng không lỗ.
Chỉ cần Tiêu Lương chết đi, vậy thì mọi thứ trong kiếp này đều có thể hoàn toàn thay đổi, sẽ không có Nghịch Vương Tiêu Lương, không có tiểu khất cái vô tội chết thảm trước điện, càng không có hoa khôi Thu Trì bị lụa trắng siết cổ đến chết.
Trong lòng ta vô cùng kích động, không kìm được thở gấp vài phần, chủ động bước tới ôm lấy cổ hắn ta.
Bên trong phòng, không khí càng lúc càng trở nên mờ ám. Tiêu Lương kinh ngạc nhìn về phía ta, lòng bàn tay hắn ta lặng lẽ siết chặt, sắc mặt cũng có chút thay đổi...
Ta đang chuẩn bị tiến thêm một bước, nào ngờ ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bẩm báo của thị vệ:
“Vương gia, có việc gấp cần bẩm báo.”
Tiêu Lương cúi người nhìn thẳng vào mắt ta, rồi đẩy mạnh ta ra, sắc mặt cũng dần trở nên âm trầm:
“Thu Trì cô nương xin lỗi, bản vương có việc quan trọng, ngày khác sẽ tìm cô nương uống rượu sau.”
Hắn nói xong liền vội vã bước ra ngoài.
Ta ngơ ngác cả người, đầy oán niệm nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, trong lòng cứ suy đi nghĩ lại một chuyện:
Tình tiết này, tại sao lại thay đổi rồi?