Tuyết Trên Cành Lê Hoa - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Dưới ánh nến sáng rực, Tòng Khuyết cẩn thận nhai miếng bánh điểm tâm thơm nức, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Ta nhìn hắn chằm chằm, vô thức ngẩn người.
Tòng Khuyết, ngươi nói trước đây mình được một người gọi là Vãn nương nuôi lớn, vậy bà ấy mất khi nào, ngươi đã lang thang bên ngoài bao lâu rồi?
Nghe ta nhắc đến Vãn nương, trong mắt Tòng Khuyết lập tức rưng rưng lệ.
Hắn cố gắng nuốt xuống miếng bánh nhét đầy trong cổ họng, giọng trầm xuống: Từ lúc ta có thể nhớ chuyện thì đã ở bên cạnh Vãn nương rồi, ta cũng không biết lai lịch của bà ấy, chỉ biết bà ấy đối với ta cực kỳ tốt.
Nhưng ba năm trước, bà ấy đột nhiên mắc bệnh nặng rồi qua đời. Trước khi chết, bà ấy gắng gượng nói với ta, nói rằng bà ấy có một nữ nhi từ nhỏ đã bị chính trượng phu mình bán đi, còn bảo ta giúp tìm thử…
A tỷ, ta thật vô dụng.”

Kiếp trước, ta và tiểu khất cái chỉ có vài lần gặp gỡ, không hiểu rõ về nhau, chỉ biết hắn lương thiện, đáng thương, bi thảm. Bây giờ mới vô thức nhận ra, thực ra Tòng Khuyết cũng đã từng có nhà, cũng đã từng cảm nhận được sự ấm áp hay tiếc nuối.
Sống mũi ta hơi cay, cầm khăn tay lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt hắn.
Tòng Khuyết đừng buồn, a tỷ giúp ngươi. Sau này, a tỷ chính là chỗ dựa của ngươi.
Ta khuyên răn hắn phải chăm chỉ học hành, phải thành danh, phải học cách nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Chỉ cần hắn muốn, là có thể có được tất cả những gì mình muốn.
Cho dù, đó là cả thiên hạ này.

Tòng Khuyết bị bộ dạng phẫn uất của ta dọa sợ.
Hắn há to miệng, một lúc sau mới lắp bắp nói:
Vâng... Bất kể a tỷ muốn gì, Tòng Khuyết cũng sẽ liều mạng giúp tỷ lấy được.”

Tiết xuân lạnh lẽo.
Từ khi ta biến thành một con "phượng hoàng bị vặt trụi lông", giá trị con người tụt dốc không phanh. Ở kinh thành, liên tiếp có những lão gia, thiếu gia nhà giàu mặt mũi xấu xí cầm ngân phiếu giá cao đến Xuân Phong Lâu để chuộc thân cho ta, nhưng tất cả đều bị ta từ chối.
Tú bà vô cùng bất mãn, nói năng quái gở mỉa mai ta không biết điều. Bà ta nói có người chịu nhận ta đã là phúc đức tổ tiên, vậy mà ta còn dám kén cá chọn canh.
Ta tô xong son phấn, đứng ngẩn người trước hòn giả sơn trong sân. Oanh Ca vốn hay ghen tị với ta, cười hì hì đến bắt chuyện.
Từ khi danh tiếng của ta sa sút, nàng ta là hoa khôi được Xuân Phong Lâu chú trọng bồi dưỡng tiếp theo. Ta nhàn nhạt đánh giá nàng ta một chút, quả nhiên ngày càng thêm quyến rũ.
Nàng ta uốn éo lắc hông, chế nhạo nháy mắt với ta mấy cái:
“Thu Trì, đến bây giờ ngươi vẫn còn ảo tưởng Quảng Xuyên Vương sẽ quay lại tìm ngươi sao? Hì hì, người ta thân phận gì, ngươi thân phận gì? Ta khuyên ngươi vẫn nên sớm đừng mơ mộng nữa đi.”
Ta không khách khí cười lại với nàng ta một cái.

Oanh Ca nói không sai, ta quả thực đang đợi Tiêu Lương. Để đợi Tiêu Lương lại đến Xuân Phong Lâu tìm ta, ta đã ở trong cái "lồng chim" chạm rồng vẽ phượng này chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và lời chế giễu suốt hơn hai tháng ròng.
Ta quả thực chưa bao giờ khẩn thiết muốn gặp hắn ta đến thế.
Chỉ là lần này, ta không phải vì muốn làm tiểu thiếp của vương phủ, càng không phải vì muốn lấy lại địa vị hoa khôi, mà là để thúc đẩy kế hoạch báo thù của ta.
Oanh Ca thấy ta không nói gì, bèn giả nhân giả nghĩa cười kéo ta đi uống rượu.
Hôm nay, trong Xuân Phong Lâu tổ chức yến tiệc mùa xuân, có không ít công tử nhà giàu ở kinh thành đến. Tiệc rượu của bọn ta được đặt riêng trong phòng bao ở lầu hai, không lẫn lộn với bọn họ.
Ta cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, thế là đồng ý đi theo góp vui.
...

Vài chén rượu vào bụng, ta gục xuống bên bàn.
Mở mắt ra một lần nữa, đã thấy mình nằm trên giường trong một gian phòng bao nào đó.
Ngoài màn trướng, giọng nói bỉ ổi của một gã nam nhân truyền vào tai ta:
Châu ma ma, chờ gia đây nếm thử nông sâu của Thu Trì cô nương xong, tiền chuộc thân tuyệt đối sẽ không thiếu của ngươi, nếu nàng ta hầu hạ tiểu gia đây vui vẻ, tiểu gia còn có thể cho ngươi thêm ba ngàn lượng.
Tú bà hai mắt sáng rực, cười lớn rồi lui ra ngoài.
Trời tru đất diệt, để bán ta với giá cao, tú bà và Oanh Ca đã hợp mưu bỏ thuốc ta!
Nhưng chén rượu đó ta vốn dĩ không uống, đã lén lút tráo đi ở trên bàn tiệc rồi.
Ta lặng lẽ nằm chờ gã nam nhân kia tự đến nộp mạng. Hắn ta loạng choạng vén màn trướng lên, ánh mắt dâm đãng nhìn ta, vừa nhìn vừa cởi đai áo.
Ta híp mắt nhìn hắn ta, nhận ra hắn ta chính là gã què mấy hôm trước muốn đến chuộc thân cho ta, tổ tiên nhà hắn ta là chủ tiệm vàng, ngoại trừ có tiền ra thì chẳng được tích sự gì.
Nếu hắn ta đã dám có tâm địa độc ác với ta, vậy đừng trách hôm nay ta ra tay tàn độc.
Gã què thở hổn hển, không thể chờ đợi được nữa mà lao về phía ta. Ta hít sâu một hơi, nhắm đúng thời cơ nắm chặt cây trâm vàng đâm mạnh vào cổ hắn ta hơn chục nhát.
Hắn ta thậm chí còn chưa kịp la lên đã chết hẳn, vết máu bẩn thỉu hôi hám văng đầy người ta.
Đây là lần đầu tiên ta giết người, có chút căng thẳng, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng, nhưng mùi máu tanh nồng của gã què dường như đột nhiên kích phát sự tàn nhẫn tiềm tàng trong xương tủy của ta.
Ta giết đến đỏ cả mắt, đứng dậy đi về phía cửa phòng, bởi vì ta biết lúc này Oanh Ca đang ở bên ngoài.
Nàng ta có lẽ đang nhếch mép ghé vào khung cửa sổ hả hê chờ nghe động tĩnh bên trong, nhưng rõ ràng ta sẽ không cho nàng ta cơ hội này.
A—
Ta đẩy cửa ra, Oanh Ca còn chưa kịp la lên, ta đã giúp nàng ta cắt cổ trước.
Ta ghét bỏ ném nàng ta lên giường, đặt ngay ngắn cùng chỗ với gã què đã chết kia, sau đó đằng đằng sát khí đi tìm tú bà.
Tú bà thấy ta mình đầy máu me xuất hiện trước mặt, cả người bà ta sợ hãi tột độ, giọng nói cũng run lên:
Tên què chết tiệt kia sao lại đánh ngươi thành ra thế này, khốn nạn! Lão nương sẽ cho mấy tay chân đi xử lý hắn!
Bà ta sợ lỡ như ta bị đánh ra nông nỗi gì, sẽ thật sự không bán được giá cao nữa.
Ta hừ lạnh mấy tiếng, cố ý nở một nụ cười quái dị với bà ta:
Châu ma ma, hóa ra chuyện của gã què kia bà cũng biết à.
Nhưng bà có biết không? Tất cả những thứ này đều không phải máu của ta đâu.
Nói xong, ta từng bước từng bước đi về phía bà ta.
Tú bà chột dạ mặt mày xanh mét, sợ đến mức liên tục lùi về phía sau.
Ta không nói hai lời tóm lấy bà ta, thản nhiên lôi bà ta vào gian phòng ngủ kia.
Tú bà không ngờ ta lại to gan đến vậy, sợ đến mức sắp mất nửa cái mạng, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin ta tha cho mình.
Ta nói: Ta đã nhịn ngươi lâu lắm rồi.
Năm ta mới bị bán vào Xuân Phong Lâu, vì bỏ trốn bị bắt lại, đã bị Châu tú bà vung roi ngựa đánh gần chết, phải nằm trên giường suốt hai tháng trời.
Sau đó ta sốt cao không hạ, Châu tú bà vì muốn ép ta tiếp khách, đã dùng kim bạc nhỏ đâm ta gần một trăm nhát. Bà ta nói, như vậy có thể làm ta tỉnh táo.
Sau nữa, vì Tiêu Lương chế nhạo ta, lạnh nhạt với ta, Châu tú bà đã cắt giảm chi tiêu và cung ứng của ta, khiến ta ở trong Xuân Phong Lâu sống còn không bằng một con chó...
Dưới sự ép buộc của ta, tú bà đã nhanh chóng trả lại khế ước bán thân cho ta, tiếp đó là tất cả trang sức và tiền bạc của bà ta.
Bà ta tưởng rằng cuối cùng ta cũng có thể tha cho bà ta, ta lại nhân lúc bà ta không để ý đánh bà ta nửa tỉnh nửa mê, bởi vì cách chết ta chuẩn bị cho bà ta là:
Bị lửa lớn thiêu sống.
Ta muốn bà ta từ từ cảm nhận nỗi đau khổ mà ta đã trải qua bao năm nay ở Xuân Phong Lâu. Những khoảnh khắc hoảng sợ bất an, kinh hoàng thất thố, những lúc bị đối xử hà khắc và lợi dụng, tất cả đều đau đớn hơn trăm lần so với việc bị thiêu đốt trong lửa lớn.
Châu tú bà bao năm nay đã ép chết biết bao nữ tử đáng thương, bà ta đáng phải nếm thử mùi vị này.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo