Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng ta có một ý nghĩ hoang đường mơ hồ nảy sinh, có lẽ ta vốn dĩ không hề trở về năm Cảnh Minh thứ ba.
Thế nhưng, mọi thứ trước mắt lại chân thực đến vậy...
Ta lo lắng đuổi ra ngoài cửa, lại đâm sầm phải bà tú bà mặt mày đen sì đang đằng đằng sát khí tìm ta hỏi tội.
“Thu Trì, ngươi làm sao thế hả? Vương gia vừa mới đến đã bị ngươi chọc tức bỏ đi rồi? Sao ngươi lại không biết điều như vậy, đến cả quyến rũ nam nhân cũng không biết.”
“Ngươi muốn làm ta tức chết mà! Vương gia đã bỏ ra năm vạn lượng bạc, nếu sau này hắn ta hối hận muốn đòi lại, vậy thì toàn bộ sẽ tính lên đầu ngươi, đừng hòng bà già này bỏ ra một xu!”
Tú bà vừa tức vừa sợ tựa người vào lan can, nước bọt văng tứ tung về phía ta, còn ta lại từ từ dời tầm mắt ra ngoài cửa Xuân Phong Lâu.
Lúc này có một tiểu khất cái nghèo túng, quần áo rách rưới, vừa đói vừa rét đang đứng đó.
Hắn rét đến đôi môi tím tái, bưng chiếc bát vỡ, cúi đầu khom lưng xin ăn những vị khách ra vào.
Trái tim ta đột nhiên chùng xuống, kết cục thê thảm của hắn ở kiếp trước thoáng qua trong đầu, ánh sáng và bóng tối tan đi, hóa thành tiếng bước chân dồn dập dưới chân ta.
Ta lười để ý đến lời oán trách của tú bà, vô cùng ghét bỏ đẩy bà ta ra, sau đó bất chấp tất cả chạy về phía cửa lớn.
Kiếp trước à, ta chỉ tùy ý ném cho hắn vài cái bánh bao sắp thiu, vậy mà đã được tiểu khất cái khắc cốt ghi tâm, sau đó đã liều chết cứu ta trong trận hỏa hoạn lớn.
Hắn còn không biết tốt xấu vỗ ngực nói muốn chuộc thân cho ta.
Nhưng hắn làm sao biết, thân là hoa khôi, ta vốn quen thói kiêu căng, lúc đó chỉ cảm thấy buồn cười, nào để những lời ngu ngốc đó của hắn vào trong lòng chứ.
Còn bây giờ, ta muốn chuộc tội, ta muốn giúp hắn lấy lại tất cả những gì thuộc về hắn.
Tiểu khất cái đang bị đám tay chân của Xuân Phong Lâu xua đuổi một cách thô bạo. Ta thở hổn hển chạy đến cửa, lớn tiếng quát bọn họ dừng tay.
Không ai biết ta là ai, tất cả mọi người đều nhìn ta như xem kịch vui, trong mắt mang theo vẻ bỉ ổi và cười cợt.
Ta tức giận nói: “Ta xem hôm nay ai dám động đến hắn một chút!”
Chiếc đèn lồng đỏ thẫm treo trên góc mái hiên của Xuân Phong Lâu đã sớm phủ một lớp tuyết rơi dày. Sau một hồi lay động, tuyết rơi lả tả xuống người tiểu khất cái.
Gương mặt hắn bị mái tóc bẩn thỉu rối bù che khuất, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra dung mạo thanh tú.
Ta không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, đi thẳng về phía trước nắm lấy tay tiểu khất cái, sau đó nhẹ nhàng nhét chiếc lò sưởi tay được chạm khắc hoa văn tinh xảo vào lòng bàn tay hắn:
“Đi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn cái gì.”
Trong đại sảnh, cuộc vui đang lúc cao trào. Ta kéo hắn băng qua đám đông đi về phía nhà bếp sau.
Tiểu khất cái không biết đã đói bao lâu, thấy đồ ăn không nói hai lời lập tức ngấu nghiến nhai, đồ ăn trên bàn rất nhanh đã bị hắn quét sạch.
Ta khúc khích cười, hắn ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng, mặt mày nghiêm túc:
“Tỷ tỷ, ta phải báo đáp tỷ thế nào đây?”
Trong lúc hắn ăn, ta đã có những tính toán ban đầu. Ta muốn giữ hắn lại bên cạnh, tìm thầy dạy hắn đọc sách, biết chữ, hiểu lễ nghĩa, để hắn tham gia khoa cử, để hắn đỗ Trạng Nguyên, để hắn sau này có cơ hội tranh cao thấp với Tiêu Lương.
Ta muốn hắn sống một cuộc đời huy hoàng nhất, không còn làm một tên ăn mày như kiến cỏ, không còn làm một tiện dân tùy ý bị người ta chà đạp.
Người ta sống một đời, không tranh đấu sao được.
Dường như là đang nói về hắn, nhưng thực ra cũng là đang nói về chính mình.
Là một kỹ nữ... Làm sao có thể không muốn lật ngược tình thế, khuấy đảo long trời lở đất cái thế đạo và sự bất công này chứ.
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Ngươi có tên không?”
Tiểu khất cái cúi đầu im lặng hồi lâu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe:
“Có.”
“Vãn nương nuôi ta từ nhỏ nói, ta tên là Tòng Khuyết, Tiêu Tòng Khuyết. Sau này bà ấy mất, ta bắt đầu đi ăn xin, dần dần không còn ai gọi ta bằng cái tên này nữa.”
Họ Tiêu, là họ của hoàng tộc.
Hóa ra mọi chuyện đã sớm có manh mối, chỉ là kiếp trước ta lười đi tìm hiểu hắn, càng lười hiểu về hắn mà thôi.
Ta ra hiệu im lặng với hắn:
“Từ nay về sau, ngươi tên là Thẩm Tòng Khuyết.”
“Tỷ tỷ, tại sao lại họ Thẩm?”
“Bởi vì ta họ Thẩm.”
Ta lừa hắn, nói rằng hắn rất giống người đệ đệ đã mất của ta.
Ngày hôm sau, ta mua một tiểu viện xinh xắn trong con hẻm cách Xuân Phong Lâu không xa, thuê người bài trí ổn thỏa rồi sắp xếp cho Thẩm Tòng Khuyết ở đó.
Mẫu thân ruột của hắn là cố Hoàng hậu, cha ruột là đương kim Bệ hạ, còn hắn từ lúc mới sinh ra đã được phong làm Thái tử.
Hắn thân phận cao quý, tự mang vương khí trời sinh.
Từ bây giờ, ta phải bồi dưỡng chí hướng cho hắn, khơi dậy dã tâm của hắn, dạy hắn cách tranh giành, cướp đoạt.
Chỉ có như vậy, mới không bị Tiêu Lương kéo vào địa ngục một lần nữa.
Ta nhờ người giúp Thẩm Tòng Khuyết làm giấy tờ hộ tịch sạch sẽ, thuê một bà vú chăm sóc hắn, giúp hắn tìm một vị tiên sinh dạy học đắt giá nhất, ta còn dùng số bạc rủng rỉnh trong tay, sắm sửa cho hắn không ít quần áo tốt.
Sau này, hắn chính là thiếu niên chăm chỉ học hành trong hẻm Hoa Tiêu, Thẩm Tòng Khuyết.
Không cần nhìn sắc mặt người khác, không cần tự ti mặc cảm.
Mà Tiêu Lương, kể từ lần chia tay đó, một thời gian rất dài cũng không đến Xuân Phong Lâu tìm ta nữa.
Không chỉ tú bà ghét bỏ ta, mà ngay cả các tỷ muội cũng bắt đầu nói ra nói vào về ta sau lưng, bọn họ chế nhạo ta vô dụng, cười ta không giữ được nam nhân.
Ta ôm lò sưởi ngồi trên hành lang một mình ngẩn người, thực ra ta cũng không hiểu nổi. Rõ ràng kiếp trước Tiêu Lương ngày ngày bám lấy ta, nhưng tại sao bây giờ sau một lần gặp gỡ vội vã, lại dường như đã quên ta mất rồi.
Vậy ta còn tìm hắn đòi nợ thế nào đây?
…
Sau tấm bình phong, Quảng Xuyên Vương Tiêu Lương chắp tay sau lưng, đáy mắt mang theo sự dò xét.
Thị vệ thân cận nhỏ giọng nhắc nhở:
“Vương gia, từ chỗ này nhìn qua, tấm gương đồng trong phòng ngủ của Thu Trì phản quang qua vách tường, vừa hay thích hợp để chúng ta truyền tin. Ngài xác định không đến gần nàng sao?”
Tiêu Lương xua tay ngắt lời hắn ta: “Câm miệng.”
Thị vệ biết ý gật đầu, sau đó tiếp tục im lặng đứng cùng hắn ta.
Không hiểu tại sao, tin đồn Tiêu Lương vung năm vạn lượng bạc, cuối cùng lại chỉ chịu ở cùng ta thời gian nửa chén trà không cánh mà bay, khiến mọi người bàn tán xôn xao về ta.
Ta trở thành trò cười trong miệng người khác, trong nháy mắt trở nên không đáng một xu.
Hoàn cảnh của ta ở Xuân Phong Lâu cũng ngày càng khó xử, tú bà thỉnh thoảng lại tỏ thái độ với ta, mắng ta làm hỏng danh tiếng của Xuân Phong Lâu, mắng ta là đồ vô dụng.
Hừ, vận mệnh của ta tại sao phải bị một nam nhân chi phối.
Ta cảm thấy tâm trạng vô cùng bực bội.
Nhưng không phải vì những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng này, mà là vì ta phát hiện mọi chuyện dần dần không còn do ta tùy ý kiểm soát nữa.
Ta đến giờ vẫn không hiểu, tại sao từ khi Tiêu Lương xuất hiện trước mặt ta, hướng đi của tất cả mọi chuyện sau đó dường như đã lặng lẽ thay đổi.
Từng việc, từng chuyện đều nằm ngoài dự liệu của ta.
Kiếp này, Tiêu Lương không còn nhiệt tình đối với ta nữa, càng không thường xuyên xuất hiện ở Xuân Phong Lâu tìm ta vui vẻ, lại càng không thể lợi dụng thân phận hoa khôi của ta để giúp hắn ta ngấm ngầm truyền đi tin tức mật mưu tạo phản...
Không đúng, chắc chắn có chỗ nào đó không đúng.
Đầu ta đau như búa bổ, thực sự không tìm ra được điều huyền bí của sự việc.
Nhưng có một điểm ta rất chắc chắn, đó chính là kiếp này chuyện mà Tiêu Lương mưu đồ nhất định vẫn là ngôi báu.
Nếu đã vậy, hắn ta vẫn là kẻ thù của ta, ta nhất định phải thay mình, thay Tòng Khuyết đòi lại công đạo, nhất định phải bắt hắn ta nợ máu trả bằng máu.
Gió lạnh buốt xương.
Ta khoác vội một chiếc áo bông, đón những bông tuyết lất phất đi đến hẻm Hoa Tiêu thăm Thẩm Tòng Khuyết.
Nửa tháng không gặp, những vết thương do giá lạnh trên người hắn đã đỡ hơn nhiều, khuôn mặt cũng tròn trịa hơn một vòng, sắc mặt theo đó cũng hồng hào lên.
Ta bước vào sân, quen thuộc lớn tiếng gọi: “Tòng Khuyết, tỷ tỷ đến thăm ngươi đây.”
Tòng Khuyết lặng lẽ từ trong nhà đi ra, đứng trên thềm đá đón gió mỉm cười với ta, trông có vẻ lại chững chạc hơn nhiều so với trước.
Hắn mặc một chiếc áo dài màu trắng ngà, tóc búi cao, cộng thêm khuôn mặt thanh tú gầy gò kia, đã có vài phần dáng vẻ của một công tử phong độ.
Mười ba tuổi, thật là một độ tuổi tuyệt vời.
Hắn chạy tới ôm lấy vai ta: “Tỷ tỷ, dạo này tỷ có khỏe không?”
Ta cười gật đầu, đưa tay sờ sờ mặt hắn, nhẹ giọng nói: “A tỷ mang cho ngươi bánh táo đỏ ngon lắm, mau vào nhà nếm thử đi.”