Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn mới ủ rủ đi được vài bước đã bị ta vội vàng gọi lại:
“Chờ đã.”
Hắn vui mừng quay người lại.
Ta cắn môi, rất nghiêm túc hỏi: “Thôi Hoài, rốt cuộc ngươi thích ta ở điểm nào?”
Ta phải xác định xem hắn đối với ta là thấy sắc nổi lòng tham hay còn có nguyên nhân khác, điều này rất quan trọng, quyết định xem hắn có đáng để ta tin tưởng hay không.
Thôi Hoài nhíu mày, một lúc lâu sau mới trịnh trọng trả lời:
“Bởi vì nàng chưa bao giờ coi ta là thế tử, ở cùng nàng ta rất thoải mái. Nàng rất lương thiện, đã cứu mạng ta. Nàng không giống những nữ tử khác tìm mọi cách lấy lòng ta, nàng không tham luyến sự giàu sang của Hầu phủ.”
“Còn có... Còn có... Nàng rất xinh đẹp, giống như thần nữ trong tranh vẽ.”
Ta khinh thường cười khẩy một tiếng, nói cho cùng vẫn là kẻ mê nhan sắc.
Hắn sợ ta hiểu lầm, bèn vội vàng giải thích thêm:
“Mộc Mộc, nàng chính là người đặc biệt, không giống với bất kỳ nữ tử nào ta từng gặp trước đây.”
Ta chống cằm suy nghĩ một lát:
“Nếu ngươi đã thích ta, vậy thì hãy chứng minh cho ta thấy.”
“Ngươi hãy đi tòng quân, đi lập quân công, trở thành một vị đại tướng quân khiến kẻ thù khiếp sợ. Có làm được không?”
Khuôn mặt trắng nõn của Thôi Hoài đỏ bừng, lập tức ngây người tại chỗ.
Ta thừa nhận mình rất ích kỷ. Tương lai nếu muốn lật đổ Tiêu Lương, thành công giúp Tòng Khuyết đoạt lại hoàng vị, thì phía sau rất cần sự hỗ trợ của một đội quân.
Thôi Hoài lắp bắp nói:
“Mộc Mộc... Nàng thực sự hy vọng ta đi tòng quân sao?”
Trong số các công tử đích thứ của Nam Bình Hầu phủ, ngoài Thôi Hoài ra, các ca ca của hắn đều lần lượt tòng quân xông pha sa trường.
Thục Ninh trưởng công chúa và lão Hầu gia không nỡ để đứa con út này chịu khổ, nên đã bồi dưỡng hắn thành văn thần, để hắn yên ổn ở lại kinh thành kế thừa tước vị.
Thế bây giờ, mấy lời của ta không khác gì sét đánh giữa trời quang, khiến Thôi Hoài hoàn toàn khó xử.
Mặc dù ta có chút mong đợi, nhưng lại không muốn ép buộc hắn.
“Thế tử, ngươi không cần phải khó xử, mọi chuyện đều tùy vào lựa chọn của chính ngươi.”
“Chiến trường hiểm nguy, mười người chết chín một người bị thương, ta đều hiểu cả. Nếu ngươi thực sự không muốn, thì thôi vậy.”
“Cứ coi như ta thuận miệng nói đùa.”
Thôi Hoài hồi lâu không lên tiếng.
Nhưng ta không có kiên nhẫn để đợi câu trả lời của hắn.
Thời gian ta ra khỏi phủ đã đủ lâu, e rằng nếu không quay về sẽ khiến Vương phủ nghi ngờ, thế nên ta vẫy tay với Thôi Hoài, coi như đã nói lời tạm biệt.
Cuộc đi săn mùa xuân kết thúc, Tiêu Lương sắc mặt nghiền ngẫm trở về tù bãi săn.
Từ vẻ mặt của hắn ta, ta đoán chắc chắn đã có chuyện gì đó bất thường xảy ra.
Để dò la tin tức từ miệng hắn ta, sau khi được sự cho phép của người quản lý nhà bếp, ta đã xắn tay áo tự mình xuống bếp làm cho Tiêu Lương một phần đồ uống đá bào lê đường phèn. Ta nhớ kiếp trước, hắn ta đặc biệt thích uống món tráng miệng này.
Ta tranh thủ lúc hầu hạ Tiêu Lương dùng bữa, lựa lời nói chuyện phiếm với hắn ta, cuối cùng mới thử dò hỏi xem khi đi săn có những chuyện thú vị nào.
Theo lý mà nói, ta chỉ là một tỳ nữ, không nên hỏi chuyện của Vương gia. Nhưng hôm nay tâm trạng của Tiêu Lương không tệ, hắn ta không trách mắng ta, chỉ nhếch mép cười khinh miệt:
“Hừ, đúng là có một chuyện ngu xuẩn đến mức khiến người ta cười rụng răng. Nhi tử út nhà Nam Bình Hầu, đi săn ngay cả một con thỏ cũng bắn không trúng, vậy mà lại mặt dày mày dạn xin Bệ hạ cho đi tòng quân...”
“Chuyện này quả thực đã trở thành trò cười lớn nhất kinh thành năm nay.”
Tiêu Lương vẫn còn đắm chìm trong sự miệt thị cao ngạo của hắn ta đối với Thôi Hoài, nhưng trong lòng ta lại đột nhiên dấy lên sóng cả kinh thiên.
Buồn cười sao? Ta không thấy vậy.
Thôi Hoài sinh ra trắng trẻo non nớt, từ nhỏ đã được Hầu phủ nuông chiều nuôi lớn, cả đời đáng lẽ nên được hưởng bình yên sung sướng. Thế nhưng bây giờ hắn lại vì một câu nói vớ vẩn ích kỷ đến cùng cực của ta, thực sự chịu từ bỏ tính mạng để đi tòng quân.
Điều này khiến ta vô cùng chấn động.
Ta nói: “Thế tử khi nào lên đường, Điện hạ với tư cách là huynh trưởng, không đi tiễn sao?”
Sắc mặt Tiêu Lương lạnh đi:
“Tên ngốc đó ngày hai mươi tháng này sẽ lên phía bắc. Thôi được, nể mặt Thục Ninh cô mẫu, bản vương sẽ miễn cưỡng đi tiễn hắn một đoạn, để khỏi hắn không còn mạng để gặp ta lần sau.”
Ta nhíu mày: “Điện hạ, nô tỳ có thể cùng đi không?”
Tiêu Lương nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu, trong mắt dường như có ý ghen tuông.
Ta tất nhiên không thể tiết lộ chuyện quen biết với Thôi Hoài, bèn giả vờ hoảng hốt nói dối giải thích: “Điện hạ đừng hiểu lầm, nô tỳ chỉ muốn ở bên cạnh Điện hạ thôi.”
Tiêu Lương nghe xong, vành tai liền đỏ ửng:
“Được rồi, bản vương cho phép.”
Mười ngày sau, ta theo xe ngựa của Tiêu Lương đến cổng thành.
Thôi Hoài trong bộ nhung trang, đang đỏ hoe mắt quyến luyến từ biệt lão Hầu gia và Thục Ninh Trưởng công chúa.
Thục Ninh Trưởng công chúa khóc nức nở, lúc này bà ta không còn chút vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày, chỉ là một người mẹ đáng thương không nỡ xa con. Lão Hầu gia già đi trông thấy, ông thở dài dặn dò Thôi Hoài nhiều lần phải hết sức cẩn thận, ra chiến trường không được quá liều mạng, cho dù trời sập xuống cũng đã có người khác chống đỡ.
Chỉ cần hắn sống sót trở về...
Tiêu Lương vẻ mặt khinh thường vắt chân ngồi trong xe ngựa, còn ta lại đột nhiên đỏ hoe mắt.
Ta vô cớ lôi Thôi Hoài vào chuyện này, rốt cuộc có phải đã làm sai rồi không? Hắn vốn có thể không phải chịu khổ sở như vậy, đều tại ta nhất thời tuỳ hứng, vô cớ gieo cho Thôi Hoài nhân quả này.
Nghe nói mấy ngày trước, Thục Ninh Trưởng công chúa đã khóc lóc vào cung mấy lần xin Bệ hạ thu hồi thánh mệnh đã ban, nhưng đều bị Bệ hạ bác bỏ. Dù sao cũng là Thôi Hoài chủ động xin gia nhập quân đội, nếu sau đó hối hận không đi, ngược lại sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành, đến lúc đó khó tránh khỏi bị người đời chế nhạo là kẻ tham sống sợ chết.
Thục Ninh Trưởng công chúa đành phải từ bỏ, nhưng cũng vì thế mà ốm một trận nặng.
Nghĩ đến những điều này, ta càng cảm thấy áy náy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thôi Hoài một lúc lâu vẫn không rời
Tiêu Lương lạnh lùng liếc ta một cái, sau đó sắc mặt lạnh đi:
“Xuống xe, đến lượt bản vương xuất hiện rồi.”
Hắn ta nhảy xuống từ trong xe, ta cũng ngoan ngoãn theo sau.
Vừa đi về phía trước được vài bước, ta đã cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thôi Hoài đang nhìn chằm chằm vào mình, ta cúi đầu cố gắng không để người khác nhìn ra manh mối.
Tiêu Lương nhếch mép, vẻ mặt đầy khinh bỉ:
“A Hoài, ngươi da trắng thịt mềm như vậy, có chịu nổi khổ cực này không? Nếu ngày nào đó ở Bắc cương không quen, đừng quên viết thư cầu cứu bản vương, ta nhất định sẽ tìm cách đưa ngươi về kinh thành.”
Thôi Hoài lườm hắn ta một cái:
“Không cần. Ta nhất định sẽ không làm mất mặt Hầu phủ.”
Nói xong, hắn lại ý vị thâm tường nhìn ta một cái, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu, hắn không hiểu tại sao ta lại ở bên cạnh Tiêu Lương.
Tiêu Lương ra lệnh cho ta mang mấy tấm da hồ ly quý giá đã chuẩn bị sẵn đưa cho Thôi Hoài, ta nhân cơ hội này lén nhét vào lòng bàn tay Thôi Hoài một chiếc túi thơm nhỏ.
Bên trong túi thơm có giấu một mảnh giấy, ta nói với Thôi Hoài rằng ta đã biết tâm ý của hắn, bảo hắn yên tâm xây dựng công danh sự nghiệp, đừng suy nghĩ nhiều. Ngoài ra, ta còn nói với hắn rằng, dù ta có làm gì, cũng xin hắn nhất định phải tin ta.
Thôi Hoài nhận được món đồ nhỏ do chính tay ta tặng, vẻ mặt liền giãn ra.
Hắn trịnh trọng từ biệt phụ mẫu và người thân một lần nữa, sau đó tung người lên ngựa phi đi.
Đến nước này, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của ta.
Tòng Khuyết là thái tử lưu lạc trong dân gian, ta để hắn đi theo con đường khoa cử vào triều, chuẩn bị cho việc lôi kéo quần thần sau này lên ngôi.
Còn Thôi Hoài đến sa trường xây dựng công danh sự nghiệp, để tăng thêm một phần trợ lực cho ta sau này.