Tuyết Trên Cành Lê Hoa - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tiêu Lương của kiếp này và kiếp trước hoàn toàn khác biệt.

Kiếp trước, hắn ta luôn tươi cười, thích nói những lời ngon tiếng ngọt với ta, lừa gạt hết mức có thể, hoàn toàn là một kẻ ăn chơi trác táng. Còn kiếp này, hắn ta lại luôn quen với vẻ mặt lạnh lùng, toát ra một cảm giác bí ẩn không thể đoán trước được tâm sự.

Ban đầu, ta muốn tìm cơ hội giết chết hắn ta, nhưng sau đó ta nhận ra rằng cho dù Tiêu Lương có chết, thế lực dưới trướng hắn ta vẫn còn đó.

Nếu muốn hoàn toàn ngăn chặn hắn ta mưu phản đoạt vị, có lẽ ta cần phải hoàn toàn tham gia vào kế hoạch của Tiêu Lương, từng chút từng chút ly gián, chia rẽ, dập tắt thế lực của hắn ta, cho đến khi nhổ cỏ tận gốc.

Để làm được những điều này, ta cần phải trở thành nữ nhân đặc biệt nhất trong mắt hắn ta.

Tuy nhiên, cũng may ta đã học được không ít chiêu trò để nắm bắt nam nhân ở thanh lâu, nào là lạt mềm buộc chặt, nào là ghen tuông, tạo cảm giác khủng hoảng... Sau khi thi triển vài chiêu, ta cảm nhận được Tiêu Lương đối với ta đã khác trước rất nhiều.

Trái tim hắn ta đang dần dần gỡ bỏ phòng bị đối với ta.

Dần dần, Tiêu Lương cho phép ta đi lại trong thư phòng của mình, thậm chí có thể ngồi một bên lắng nghe khi hắn ta mật đàm với các đại thần khác.

...

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã hai năm sau.

Tòng Khuyết ung dung dự thi, nhờ vào tài năng đọc sách thuận lợi giành được các danh vị đồng sinh, tú tài, cử nhân, và bây giờ còn xuất sắc đoạt được giải nhất trong kỳ thi Hội ba năm một lần, trở thành Trạng Nguyên được vạn người chú ý.

Đến khi Trạng Nguyên cưỡi ngựa diễu phố, ta đứng trong đám đông xa xa nhìn hắn, trong lòng xúc động và cảm khái không nói nên lời.

Tòng Khuyết lo lắng nhìn xung quanh, cho đến khi bắt gặp được ta trong đám đông, hai hàng chân mày nhíu chặt mới dần dần giãn ra.

Hắn mỉm cười với ta, khẩu hình cử động.

Ta đọc được lời hắn nói:

Tỷ tỷ, đợi ta.”

Mắt ta đỏ hoe, vui mừng gật đầu với hắn một cái, sau đó bị dòng người ồn ào xô đẩy ngày càng xa, cuối cùng chỉ có thể thoáng thấy bóng lưng tuấn tú thẳng tắp của Tòng Khuyết trên lưng ngựa.

Tiểu tử ăn mày rách rưới năm nào, mặc bộ đồ Trạng Nguyên trông thật đẹp.

Cùng lúc đó, từ Bắc cương cũng liên tục có tin thắng trận truyền về.

Thôi Hoài chống chọi với thời tiết khắc nghiệt, lạnh giá, ở biên giới chỉ huy bảy vạn đại quân huyết chiến cùng với nước láng giềng xâm lược, trong hoàn cảnh khó khăn gần như cạn kiệt lương thực và nước uống, sau bốn mươi chín ngày kiên trì khổ sở cuối cùng đã giành thắng lợi lớn, thành công đẩy lùi kẻ thù ra xa trăm dặm.

Bệ hạ đương triều vô cùng vui mừng, lệnh cho người tám trăm dặm khẩn cấp truyền chiếu phong Thôi Hoài- Người có công lao hiển hách, làm Hộ Quốc Đại tướng quân, ban thêm công trạng nhất đẳng.

Mà ta, cũng không khắc nào ngừng bước chân mưu tính.

Ta lợi dụng những manh mối có được để viết thư cho Thôi Hoài, bảo hắn đề phòng một phó tướng trong quân đội tên là Tôn Ưng, khi cần thiết có thể giết hắn ta.

Kiếp trước, Tôn Ưng là thân tín do Tiêu Lương cài vào trong quân đội, quân đội dưới quyền Hầu phủ cuối cùng sở dĩ bị chia rẽ và quy thuận Tiêu Lương một cách thảm hại, có liên quan rất lớn đến sự dàn xếp của Tôn Ưng.

Ta nhanh chóng nhận được thư trả lời của Thôi Hoài, hắn nói đã điều tra ra Tôn Ưng tham ô quân lương với số lượng lớn, đã bị xử tử tại chỗ trong doanh trại.

Ta mỉm cười mãn nguyện, hóa ra Thôi Hoài, vẫn luôn tin tưởng ta.

Tháng chạp mùa đông giá rét, kinh thành đâu đâu cũng toát lên một vẻ tiêu điều.

Nghe nói, bệnh tình của Bệ hạ ngày càng nặng.

Thái tử năm xưa lưu lạc bên ngoài không biết sống chết, trong cung các hoàng tử đều lần lượt chết yểu, việc lập thái tử đã trở thành nỗi lo canh cánh trong lòng của toàn bộ văn võ bá quan.

Con cháu hoàng thất thưa thớt, cơ đồ lung lay sắp đổ.

Kế thừa đại thống là việc trọng đại của quốc gia, mặc dù bá quan liên tục dâng tấu, nhưng người kế vị vẫn mãi chưa được định đoạt, trong triều không ít kẻ vì thế mà rục rịch.

Tiêu Lương đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Mà ta đã vì chuyện này trù tính suốt hai năm.

Gần đây, ta dặn dò Tòng Khuyết phải chăm chỉ nghiên cứu binh pháp mưu lược, cố gắng văn võ song toàn, có chuẩn bị cũng không phải là điều thiệt.

Ta còn dựa vào ký ức về triều đình kiếp trước, đặc biệt liệt kê danh sách tất cả những trung thần liệt sĩ lúc đó phản đối Tiêu Lương kế vị nhưng không may bị giết, dặn dò Tòng Khuyết phải nhớ chủ động kết giao.

Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Ta đã làm rất nhiều cho Tòng Khuyết, nhưng vẫn chưa đủ.

Trước cơn phong ba bão táp, ta còn cần phải trừ khử một nhân vật quan trọng, kiếp trước người này đã giúp đỡ rất nhiều cho việc Tiêu Lương đoạt vị.

Ông ta chính là, thừa tướng đương triều.

Từ những thông tin và mật thư nắm được ở chỗ Tiêu Lương, ta biết được, trong kế hoạch mưu phản của hắn ta, thừa tướng vẫn luôn ngấm ngầm thúc đẩy...

Nhưng ta lại rõ ràng nhớ rằng sau khi Tiêu Lương kế vị ở kiếp trước, ông ta đã từng trước mặt bá quan mắng Tiêu Lương là loạn thần tặc tử, cuối cùng bị một kiếm oan nghiệt sát hại.

Để làm rõ sự thật, không oan uổng bất kỳ một trung thần nào, ta đã lén lút lẻn vào thư phòng của Tiêu Lương lật xem những bức mật thư qua lại giữa hắn ta và các đại thần trước đây, sau đó kinh ngạc phát hiện ra nguyên nhân của sự việc.

Hóa ra Tiêu Lương đã từng hứa trong thư với thừa tướng rằng, sau khi hắn ta kế vị sẽ phong đối phương làm vương, sự cám dỗ này không thể nói là nhỏ.

Nhưng ở kiếp trước, cuối cùng Tiêu Lương lại vì lo sợ mà không chịu thực hiện lời hứa, cuối cùng khiến thừa tướng tức giận. Thế nên ông ta đã quyết định liều một phen, diễn một màn bi kịch trung quân ái quốc trước mặt quần thần, dùng cái chết thảm để đổi lấy danh tiếng cho mình sau này.

Nhưng bây giờ, ta cần phải giải quyết ông ta trước.

Nhưng nói thì dễ, làm sao có thể dễ dàng được chứ?

...

Màn đêm lạnh lẽo.

Ta nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, bèn tuỳ tiện khoác một chiếc áo choàng lông thỏ, xách một chiếc đèn lồng mờ ảo đi lang thang trong vương phủ, trong lúc vô thức đã đến bên hồ.

Trên mặt hồ đen như mực của đêm đông đã đóng một lớp băng mỏng, phản chiếu những vì sao lộn xộn trên bầu trời, giống hệt như quỹ đạo sao trong mệnh thư ta nhìn thấy vào ngày ta bị treo cổ.

Trong lúc thất thần, ta lại nhớ đến chín chữ tuyệt vọng trên mệnh thư:

Kiếp này vô giải, tương phùng tức tử cục.”

Rốt cuộc, điều này có ý nghĩa gì?

Kiếp là kiếp gì? Gặp ai lại là tử cục? Và cái gọi là tử cục rốt cuộc là gì?

Ta nhìn chằm chằm vào mặt hồ suy nghĩ rất lâu, vẫn không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó. Tâm trạng ta dần dần u ám, một cảm xúc buồn bã không thể kìm nén đột nhiên dâng lên trong lòng, không nói được là cảm giác gì, chỉ là vô cớ buồn bã.

Ta thở dài, chắp tay lên trời, thầm cầu nguyện trong lòng:

Kiếp này ta không cầu nhiều, chỉ muốn mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo, cầu một sự viên mãn gượng ép mà thôi.”

Cầu thần phật thành toàn.”

Thế nhưng ta lại quên mất, để đạt được mục đích của mình, trong vòng hai năm ngắn ngủi, ta đã lừa gạt, hãm hại, giết chóc quá nhiều người, dường như không xứng đáng được thần phật phù hộ.

Một cơn gió lạnh thổi qua, ta đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, cơ thể không nhịn được run rẩy.

Nàng thân thể yếu ớt, ra ngoài hứng gió lạnh làm gì? Theo bản vương về phòng.”

Giọng nói của Tiêu Lương đột nhiên lọt vào tai ta, ta đột nhiên ngước mắt lên, thấy hắn ta đang đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm vào ta, cũng không biết đã đến bao lâu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo