Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6
"Thì ra cô đã biết từ lâu rồi, cô đã chuẩn bị ngay từ đầu rồi!"
"Cô cố ý khiến tôi mất đi hai tay, tôi phải giết cô, trả lại hai tay cho tôi!"
Nếu Lưu Phương Phương là một quả đạn pháo, có lẽ cô ta đã nổ tanh bành rồi.
Nhưng tiếc là, cô ta chỉ là một con người. Dù có tức giận đến mức nào thì cô ta cũng chỉ có thể tức giận đến mức mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.
Cô ta vô thức cầm lấy con dao mổ, cố kề vào cổ tôi để đe dọa.
Nhưng cô ta đã mất ngón tay ở cả hai bàn tay, và đây là lần đầu tiên cô ta bị tàn tật ở bàn tay, vì vậy cô ta không có sức để cầm nắm đồ vật.
Con dao thậm chí còn chưa kịp chìa đến trước mặt tôi thì đã bị tôi rút ra một cách dễ dàng.
Nhìn thấy cảnh này, sự oán hận trên mặt Lưu Phương Phương càng thêm nồng đậm.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm với hàm răng nghiến chặt và nói lớn với hệ thống trong đầu mình: "Hệ thống, làm ơn giúp tôi, lấy lại tay tôi khỏi con đĩ này!"
Nhưng lần này, hệ thống thậm chí còn không muốn chú ý nữa.
Một giọng nói ghê tởm vang lên.
"Như tôi đã nói trước đó, hệ thống này chỉ có một chức năng trao đổi và nó sẽ biến mất sau khi sử dụng hết."
"Điều đó không được tính!" Liễu Phương Phương hét lên.
"Trước kia anh không nói cho tôi biết Vương Xán Xán có một bàn tay tàn tật, nếu anh nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không giao dịch với cô ta!"
"Tôi không bị bệnh tâm thần. Tại sao tôi lại phải trao đổi tay với người khuyết tật để làm từ thiện?!"
"Cho nên đây đều là lỗi của anh, mọi vấn đề đều là do anh, anh phải chịu trách nhiệm với tôi. Thay tay tôi bằng tay Vương Xán Xán nhanh, tìm một bác sĩ giải phẫu giỏi thay thế cho tôi nhanh lên!"
Sau khi cô ta nói xong, hệ thống vẫn không thèm phản hồi.
Lưu Phương Phương nhíu mày, thúc giục vài lần.
"Nhanh lên!"
"Hệ thống, sao anh lại chậm chạp như vậy? Chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng chậm chạp như vậy, không thấy tôi đang chờ tát cho Vương Xán Xán một cái sao?"
Nói xong, Lưu Phương Phương lại nhàn nhã chờ đợi, ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt lấc cấc.
"Chờ, chết, đi!"
Cô ta làm khẩu hình miệng và nói với tôi một cách ác ý.
Nhưng giây tiếp theo.
Cô ta không kịp đợi tôi sợ hãi cầu xin tha thứ, mà thay vào đó chờ hệ thống tự động gỡ ràng buộc cho cô ta.
Khi âm thanh thông báo gỡ ràng buộc thành công vang lên, vẻ mặt kiêu ngạo của Lưu Phương Phương lập tức đóng băng.
Cô ta mở to mắt vì không tin vào mắt mình.
"Gỡ ràng buộc?"
"Hệ thống! Anh thật sự muốn gỡ ràng buộc cho tôi sao?!"
Những lời nguyền rủa khủng khiếp vang lên trong lòng cô ta. Sau khi Lưu Phương Phương nguyền rủa tổ tiên gia phả của hệ thống, cô ta mới nhận ra tình hình hiện tại của mình.
Nghĩ đến việc tất cả các thành viên của cục điều tra tội phạm đều có mặt ở đây, cô ta mới muộn màng tỏ ra sợ hãi.
Lời nguyền độc ác biến thành lời cầu xin lòng thương xót khiêm nhường, Lưu Phương Phương liên tục cầu xin hệ thống giúp đỡ cô ta.
Nhưng tất cả những gì cô ta nhận được chỉ là một câu đầy nhàm chán từ hệ thống.
"Cô quá ngu ngốc, cô đúng là một trường hợp hết thuốc chữa. Hệ thống này sẽ tìm một vật chủ thông minh để đi theo."
Nói xong, linh khí của hệ thống biến mất, Lưu Phương Phương hoàn toàn mất đi bàn tay vàng.
Mồ hôi thấm đẫm quần áo, rớt cả xuống sàn.
Sau một hồi cúi đầu giả vờ hèn nhát, Lưu Phương Phương lên tiếng một cách cứng nhắc trước ánh mắt ngày càng mất kiên nhẫn của đám đông.
"Đàn chị, em quên mất tay em có vấn đề, cảm thấy có chút không thoải mái, hay là chị khám nghiệm tử thi đi?"
Đám đông im lặng, rồi một tràng tiếng thở dài vang lên.
Đáp lại sắc mặt đỏ bừng của Lưu Phương Phương, tôi cười khẩy không che giấu.
7
"Hả?"
Đối mặt với ánh mắt oán hận của Lưu Phương Phương, tôi nói bằng giọng mỉa mai.
"Đàn em à, em đúng là hay quên. Trước kia em từng nói, bất kỳ ai cũng có thể làm được một cuộc khám nghiệm tử thi đơn giản như vậy, nếu em không làm thì chính là nhận hối lộ."
"Bây giờ thi thể ở trước mặt em, em còn nói không thể làm được nữa, chẳng lẽ đàn em cũng bị tiền bẩn của hung thủ mua chuộc sao?"
Khuôn mặt của Lưu Phương Phương bắt đầu giật giật khi nghe tôi nói vậy.
Khuôn mặt chuyển sang màu đỏ rồi tím, tím rồi xanh, xanh rồi trắng, rồi trắng rồi đen. Thoạt nhìn, trông giống như một xưởng nhuộm được dựng lên trên khuôn mặt đó.
Cô ta tức giận đến mức muốn phản bác tôi ngay tại chỗ, nhưng vì tình hình nên cô ta đành phải nói những lời tốt đẹp với tôi.
Lưu Phương Phương cúi đầu che giấu ánh mắt sát khí của mình, giả vờ chịu oan mà khóc.
"Em xin lỗi, đàn chị. Quả thực em đã mắc lỗi sai khi quá nóng lòng đòi công lý cho người đã khuất mà quên mất rằng tay mình bị tàn tật."
"Em chưa bao giờ nhận hối lộ. Nếu chị không tin, chị có thể kiểm tra điện thoại và thẻ ngân hàng của em. Chị có thể nghi ngờ năng lực của em, nhưng không thể nghi ngờ nhân cách của em!"
Nhìn bộ dạng đáng thương của Lưu Phương Phương, tôi cười khẩy rồi đảo mắt.
"Ồ, vậy thì chỉ có cô mới được nghi ngờ nhân cách của tôi chắc. Chỉ vì tôi không muốn khám nghiệm tử thi, cô đã lập tức dán mác tôi là người nhận hối lộ rồi còn lăng mạ tôi bằng lời lẽ mà không có bất kỳ lời giải thích nào."
"Dù sao thì tôi cũng là cấp trên trực tiếp của cô. Nếu cô có thắc mắc gì, cô có thể hỏi riêng tôi thay vì cố tình làm quá vấn đề lên."
"Nói một cách nhẹ nhàng, cô đang vi phạm các quy định quản lý. Nói một cách nghiêm trọng hơn, cô đang cố tình kích động đấu đá nội bộ trong phòng ban và phá hoại sự đoàn kết của tổ chức!"