Vả mặt trà xanh đánh cắp bàn tay ma pháp y của tôi - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sau khi nghe những lời lẽ sắc bén này, Lưu Phương Phương vô cùng sửng sốt.


Thấy mọi người bắt đầu đứng về phía tôi, cô ta nghiến răng, tự cho bản thân một cái bạt tai.


Khi chuẩn bị tát lần thứ hai thì có người đứng ra ngăn cả, Lưu Phương Phương nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.


"Đàn chị, mọi sai lầm đều là lỗi của em. Nếu không có sự cho phép của đàn chị, em sẽ không bao giờ nói bậy nữa."


"Đàn chị chưa từng nhận hối lộ, là do em bịa ra. Em cố ý bôi nhọ chị. Em lập tức quỳ xuống xin lỗi chị đây!"


Dứt lời, Lưu Phương Phương làm bộ muốn quỳ xuống trước mặt tôi ngay lập tức.


Tôi lạnh lùng nhìn biểu hiện của cô ta, quả nhiên thấy bạn trai tôi lập tức bước lên ngăn cản Lưu Phương Phương với vẻ mặt đau khổ.


Anh ta đẩy Lưu Phương Phương ra sau lưng rồi giận dữ mắng tôi.


"Vương Xán Xán, cô đi quá xa rồi đấy!"


"Phương Phương chỉ nói vài câu công đạo thôi, sao cô lại ỷ vào địa vị của mình để buộc tội cô ấy, tôi thấy cô càng lớn tuổi, đầu óc càng hẹp hòi đi trông thấy đấy. Cô đang ghen tị vì Phương Phương trẻ hơn và xinh đẹp hơn cô thôi!"


Anh ta cau mày nhìn tôi, nghĩ rằng bản thân là anh hùng cứu mỹ nhân.


"Cô phải xin lỗi Phương Phương và đưa cho cô ấy số tiền hối lộ mà cô đã nhận được để bồi thường cho tổn thất tinh thần của cô ấy!"


Khi những lời này được thốt ra, tất cả mọi người, kể cả tôi, đều sửng sốt.


Họ nhìn tôi, rồi nhìn Tưởng Vĩ và Lưu Phương Phương, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ suy tư.


Tôi chợt thấy thật nực cười vì lời tuyên bố trơ tráo này.


Trước mặt mọi người, tôi trực tiếp gọi điện cho người lãnh đạo cũ của tôi trong cơ quan.


"Alo sếp à, tôi xin tự báo cáo."


"Tôi đã nhận một khoản hối lộ kếch xù, và sau khi bị phát hiện, tôi đã trả số tiền tham ô như một khoản bồi thường cho tổn thương tinh thần nhằm xoa dịu sự phẫn nộ của công chúng."


"Tôi đang ở phòng khám nghiệm tử thi, hãy tới bắt tôi đi!"


8


Sau khi bình tĩnh cúp điện thoại, tôi quay lại nhìn Tưởng Vĩ và Lưu Phương Phương thì trông thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của hai người họ.


Tưởng Vĩ lắp bắp nhìn tôi: "Vương Xán Xán, cô điên rồi sao? Chuyện nhỏ như vậy mà cũng muốn báo cho lãnh đạo sao?"


Tôi gật đầu một cách vô cảm.


"Đúng vậy, anh cứ nói là tôi nhận hối lộ, vậy thì chắc chắn là anh có bằng chứng."


"Đợi lãnh đạo tới rồi, anh phải vạch trần mọi tội ác của tôi một cách chi tiết vào. Đừng che giấu bất cứ điều gì!"


Tôi nói lời này rất chính trực, nhưng vẻ mặt của Tưởng Duy lại có vẻ hơi không vui.


Nhìn thái độ không sợ hãi của tôi, kết hợp với hành động giữa Tưởng Vĩ và Lưu Phương Phương, bất kỳ người sáng suốt nào cũng sẽ nghi ngờ.


Dần dần, một số đồng nghiệp bắt đầu hỏi tôi.


"Đội trưởng Vương, em biết chị không phải là loại người sẽ nhận hối lộ. Chắc chắn chị sẽ không làm chuyện tham nhũng hay phạm pháp."


"Nhưng em thực sự tò mò, nếu chị không nhận hối lộ, tại sao chị không tiến hành khám nghiệm tử thi?"


Thẩm Đại Hải và những người thân thích khác của nạn nhân đã chứng kiến ​​toàn bộ sự việc diễn ra tại đây.


Khi Thẩm Đại Hải thấy tôi chủ động báo cáo, ánh mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.


Giây tiếp theo, anh ta nhận ra mình đã làm sai với tôi, vẻ mặt anh ta đầy tội lỗi và bối rối.


Anh ta cảm thấy tội lỗi vì suýt đâm tôi bằng dao.


Còn bối rối, thì là do câu hỏi vừa rồi của đồng nghiệp.


Thấy mọi người có mặt đều chăm chú lắng nghe, tôi sắp xếp lại suy nghĩ rồi định mở miệng nói chuyện.


Nhưng lại bị Lưu Phương Phương ngắt lời.


Đến lúc này, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn kéo tôi ra khỏi vị trí nhóm trưởng.


Nghĩ rằng bây giờ tôi đang dùng tay của cô ta, cô ta cũng không còn cảm thấy xấu hổ vì đôi tay tàn tật của mình nữa mà nói với vẻ thông cảm như thể cô ta đột nhiên nhận ra điều gì đó.


"Đàn chị, em hiểu rồi!"


"Lúc trước em hiểu lầm chị. Em thành thật xin lỗi chị. Em không biết tay chị bị gãy, không thể khám nghiệm tử thi được nữa. Em còn tưởng chị nhận hối lộ."


"Chị, bác sĩ pháp y cũng là bác sĩ, chị phải biết rằng không thể trì hoãn việc điều trị. Cho dù chị muốn giữ vị trí đội trưởng, chị cũng không thể che giấu thương tích của mình mà không tìm cách điều trị!"


Lúc đầu, Tưởng Vĩ còn hơi bối rối, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Lưu Phương Phương, anh ta gật đầu.


"Than ôi, Xán Xán, là anh có lỗi với em."


"Coi cái đầu óc của anh này. Anh nhớ ra số tiền lớn mà em tích lũy được rồi, giá như anh có thể nhớ sớm hơn, anh đã không đổ oan cho em rồi."


Khi nghe thấy điều này, họ đều cảm thấy khó hiểu.


"Tưởng Vĩ, anh nói đi, số tiền mà đội trưởng Vương tích cóp ấy để làm gì!"


"Đúng vậy, tôi cực kỳ ghét những người như anh, cứ ăn nói nửa chừng. Chần chừ mãi thì chán lắm!"


Mặc dù bị đồng nghiệp thúc giục, Tưởng Vĩ vẫn không vội vàng.


Sau khi thở dài một hồi lâu, anh ta nhìn tôi với vẻ tiếc nuối rồi buồn bã nói.


"Xán Xán, dù sao anh cũng là bạn trai của em mà. Nếu em có vấn đề gì, em có thể nói với anh thay vì tự mình gánh vác."


"Tại sao em lại muốn vay tiền từ một công ty cho vay trực tuyến để chữa bệnh cho bàn tay thay vì đến gặp anh để được giúp đỡ và để anh chia sẻ gánh nặng với em?"


Khi những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.


Họ nhìn tôi với vẻ không tin nổi, miệng mở ra rồi lại ngậm vào, không biết phải bắt đầu thế nào.


Một số đối thủ cạnh tranh thèm muốn vị trí của tôi lập tức phản ứng và đưa ra những nhận xét mỉa mai và gay gắt.


"Chẳng trách đội trưởng Vương không bao giờ khám nghiệm tử thi. Thì ra là sợ bị phát hiện!"


"Vậy thì ích kỷ thật đấy. Cố tình không khám nghiệm tử thi vì lợi ích cá nhân là không công bằng với người đã khuất và gia đình cô ấy. Thật sự quá ghê gớm rồi!"


Vài người mở màn, kết hợp với Lưu Phương Phương và Tưởng Vĩ đổ thêm dầu vào lửa, ngày càng có nhiều người bắt đầu buộc tội tôi.


Đúng lúc họ đang kêu gào yêu cầu tôi giải thích thì vị lãnh đạo của cục đã dẫn theo một nhóm nhân viên xuất hiện.


Những lời đầu tiên tôi nghe được khi cánh cửa mở ra là lời một tràng khen dành cho tôi.


"Xán Xán, con bé này lại nói đùa gì nữa vậy? Cục còn chẳng kịp khen ngợi cô, cớ sao phải bắt cô chứ!"


"Nếu được, tôi sẽ phong cho danh hiệu bác sĩ pháp y tiên tiến mẫu mực để tất cả các bạn trẻ trong cơ quan chúng ta có thể học hỏi từ cô!"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo