Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9
Vị lãnh đạo vừa nói vừa cười vừa bước vào phòng khám nghiệm tử thi.
Ông ấy đứng cạnh tôi rồi nhìn xung quanh như thể ông ấy là chỗ dựa của tôi.
"Vừa nãy tôi nghe bên ngoài nói sắp có đánh nhau, bây giờ vào thì mọi người đều im lặng. Sao, không muốn tôi, một ông già, nghe thấy sao?"
Bị vị lãnh đạo nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hung tợn, một số đồng nghiệp vốn đang nhảy cẫng lên giờ đây đều cúi đầu xuống vì sợ hãi.
Chỉ có ánh mắt của Lưu Phương Phương là tràn ngập sự ghen tị.
Nghĩ rằng bản thân đã mất đi đôi tay và dù sao cũng không thể ở lại đội pháp y được nữa, cô ta đành bỏ cuộc và nói.
"Cục trưởng ơi, ngài đến đúng lúc quá!"
"Tay của đàn chị bị tàn tật và chị ấy không thể làm bác sĩ pháp y nữa. Mặc dù chị ấy che giấu bệnh tật và trì hoãn việc khám nghiệm tử thi, nhưng bọn tôi không hề trách chị ấy mà thay vào đó, chúng tôi đã giúp chị ấy đưa ra những gợi ý về việc nên làm gì nếu chị ấy mất việc!"
Sau khi nói ra những lời độc địa này, ánh mắt của Lưu Phương Phương đảo quanh, rồi nhìn tôi với ánh mắt hung dữ.
Mặc dù những người khác đều không chắc chắn, nhưng Lưu Phương Phương biết rất rõ rằng tay tôi chắc chắn không thích hợp để phẫu thuật.
Cô ta nín thở, chờ đợi ông chủ của tôi trừng phạt tôi thật nặng.
Không ngờ, vị lãnh đạo lại quan tâm hỏi tôi: "Xán Xán, tay cô thực sự có vấn đề sao? Sao không nói với tôi? Có nghiêm trọng không? Có cần xin nghỉ để điều trị không?"
Một cảm giác ấm áp chạy khắp tim tôi.
Đối mặt với ánh mắt ân cần của vị lãnh đạo, tôi lắc đầu nói: "Cảm ơn sự quan tâm của ngài, tay tôi không sao, có người cố ý làm hại tôi."
Chỉ sau khi xác nhận rằng tôi thực sự ổn thì vị lãnh đạo mới cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó, mắt ông mở to, nói bằng giọng nghiêm túc.
"Xán Xán, nói cho tôi biết ai là người cố tình hại cô. Trong cục chúng ta không thể dung thứ cho những kẻ cầm cây hất cứt tung tóe như vậy!"
Phản ứng của vị lãnh đạo thật ngoài dự đoán, dưới sự tương phản mạnh mẽ, Lưu Phương Phương lập tức phát điên.
Cô ta lao về phía tôi với vẻ mặt điên loạn, hoảng loạn nói.
"Vương Xán Xán! Cô nói dối!"
"Rõ ràng là tay của cô có vấn đề, sếp, đừng để cô ta lừa, cô ta là con đĩ cái!"
Sau khi bị các đồng nghiệp trong nhóm điều tra đè xuống, Lưu Phương Phương vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.
“Vương Xán Xán, tôi không tin là cô không bị sao!”
"Tại sao cô không tiến hành khám nghiệm tử thi người đã khuất? Cô nên giải thích lý do trước mặt lãnh đạo đi!"
Những từ này đại diện cho tiếng nói của tất cả mọi người có mặt.
Nghe vậy, Thẩm Đại Hải vừa lo lắng vừa kích động nhìn tôi.
Nhưng tôi lại từ tốn yêu cầu tất cả các đồng nghiệp trong nhóm pháp y đến bàn mổ.
Chỉ vào cái xác đã ở đó một thời gian, lại hỏi câu hỏi tương tự.
"Mọi người đã thấy sự thay đổi của tử thi rồi đúng không? Mọi người vẫn cho rằng việc khám nghiệm tử thi này dễ dàng sao?"
Từ xa, Lưu Phương Phương cười khinh thường.
"Giả thần giả quỷ, xác chết vẫn là xác chết, chẳng lẽ có thể trở thành người sống được chắc?"
Cô ta nghĩ rằng sẽ có người đồng tình với cô ta.
Ấy vậy mà, chỉ ngay sau đó, cô ta đã bị Thẩm Đại Hải tức giận tát cho mười mấy cái vào mặt.
10
Thẩm Đại Hải ngừng thở, trừng mắt nhìn Lưu Phương Phương bằng đôi mắt đỏ ngầu.
"Câm mồm đi, con tiện nhân châm ngòi ly gián này!"
"Tôi thấy ngay từ đầu cô đã có ý đồ xấu, cô đã tìm mọi cách để khiến tôi trả thù bác sĩ Vương!"
Nói xong, Thẩm Đại Hải cảm thấy chưa hả giận, tát Lưu Phương Phương mấy chục cái nữa.
Lần này, mặt Lưu Phương Phương sưng tấy hết cả lên, ngay cả đầu heo cũng còn ưa nhìn hơn bản mặt cô ta.
Cô ta thảm thiết kêu gào như bị chọc tiết, "Cứu với! Có người sắp giết người kìa! Đến bắt tên điên này đi!"
Nhưng lần này, không có đồng nghiệp nào trong nhóm nghiên cứu giúp đỡ cô ta.
Tưởng Vĩ muốn động đậy, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt điên cuồng của Thẩm Đại Hải, anh ta liền rụt đầu lại và lùi về sau.
Lưu Phương Phương nhận thấy trong mắt anh ta có sự oán hận và cả buồn bã.
Nghĩ đến tương lai vô vọng, cô ta mở miệng gọi Tưởng Vĩ lại.
"A Vĩ, anh nói anh chỉ yêu mình em thôi. Em bị đánh như vậy, sao anh không đến bảo vệ em?"
"Em đang mang thai đứa con của anh, làm sao anh có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn em bị chịu khổ chứ?"
Sau khi lời nói đó được thốt ra,bốn phía đều im lặng.
Các đồng nghiệp ngạc nhiên không thôi, nhỏ giọng nghị luận về chuyện cười của hai người họ. Vị lãnh đạo già ra lệnh đuổi họ ra ngoài với vẻ mặt ghê tởm.
Không đợi người của mình hành động, Thẩm Đại Hải đã đá từng người một ra ngoài, khiến họ ngã lăn ra đất, chỉ có thể bò ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Thẩm Đại Hải hoàn toàn buông thả bản thân.
Một số người thân khác cũng tụ tập xung quanh để trả thù, trận đòn ngày càng dữ dội hơn.
Trong khi Lưu Phương Phương và Tưởng Vĩ liên tục la hét kêu cứu, trong phòng giải phẫu, tôi đã giải thích mọi chuyện với các đồng nghiệp của mình một cách có trật tự.
"Kẻ giết người đó là kẻ tái phạm, nhưng anh có biết tại sao hắn vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật không? Lý do là vì cơ thể này."
"Hắn ra là thiên tài hóa học, hắn ta đã chế ra một loại thuốc có thể trì hoãn sự xuất hiện của các vết tích trên xác chết. Như vậy, hắn ta chỉ cần cung cấp chứng cứ ngoại phạm trong thời gian giả chết, sẽ không có chứng cứ xác thực nào để bắt hắn."
"Sau khi được thông báo rằng tôi sẽ tiếp quản thi thể, tôi đã xem qua hồ sơ của các vụ án tương tự trước đó. Kết hợp lý lịch của nghi phạm với hành vi bất thường của thi thể, tôi đã tìm ra chìa khóa để giải quyết vụ án."