Vẫn Miên - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Không có ai biết được Thẩm Lục Minh lưu luyến si mê một cách biến thái đối với tôi. Người duy nhất biết cũng chỉ có An Vân Vân cấu kết với hắn làm việc xấu

Từ Sính rõ ràng cũng không biết. Cho nên sau khi nghe được, người này căng mặt, đầy người tỏa ra một khí chất đáng sợ hãi. 

“Anh không cần phải vì loại người xấu này mà làm bẩn tay của mình,” Tôi vội vàng ngăn Từ Sính lại, sau đó hôn hôn hắn, thề thốt: “Những việc đời trước khẳng định sẽ không xảy ra nữa!”

Từ Sính ừ một tiếng, không biết có nghe vào hay không. 

23. 

Vốn là dựa theo kế hoạch của tôi, là chỉ cần Từ Sính quay trở lại với tôi, sau đó hai người chúng tôi không ly hôn, mà mỗi ngày ân ân ái ái để kích thích Thẩm Lục Minh. 

Đây cũng là kế hoạch mà tôi đã dự tính từ sớm.

Cho nên lúc không có Từ Sính, tôi nhịn cảm giác ghê tởm mà biểu hiện ra thái độ ỷ lại và hảo cảm đối với Thẩm Lục Minh, kích thích cảm giác muốn chiếm hữu của anh ta. 

Sau đó Từ Sính trở lại, không ly hôn, còn ngày ngày ân ái.

Tôi cũng chú ý tới bệnh chiếm hữu cực mạnh trong ánh mắt của Thẩm Lục Minh càng trở nên mạnh mẽ. 

Trong khi tôi chờ Thẩm Lục Minh bắt cóc tôi, sau đó tôi sẽ thực hiện một bộ nữ tử phòng thân mà tôi đã học, Thẩm Lục minh bị bắt. 

Tội danh là buôn bán bí mật thương nghiệp và rửa tiền, còn có ý đồ cưỡng gian, nhân chứng là An Vân Vân. 

Tôi: “???”

Từ sau khi An Vân Vân bị điên vào viện tâm thần, thiếu chút nữa tôi đã quên là vẫn còn người này. 

“Cứ như thế đi vào ư?” Tôi quay đầu nhìn Từ Sính. 

“Không phải là cứ như vậy. Nhưng mà Thẩm Lục MInh bị chặt đứt tay chân, người cũng bị phế, sau này vào đó cũng không còn ngày lành nữa.”

Anh sửa lời của tôi cho đúng, trên mặt tự nhiên mà toát ra một tia chán ghét. 

Nhưng Từ Sính dừng lại một chút, sau đó chỉ nói: “Cũng may là ông nội nói anh đủ tư cách.”

Sau đó tôi mới biết Thẩm Lục Minh vẫn luôn để cho An Vân Vân đóng giả tôi.

Từ Sính cảm thấy sẽ làm bẩn tai tôi nên không nói thêm gì cho tôi nữa. Đúng là một người ghê tởm. 

Mà hiện tại, tôi sau khi nghe lời này, tôi trở nên thông minh đột xuất, theo bản năng mà tóm lấy tay của Từ Sính, ngữ khí khẩn trương: “Anh có nhược điểm gì trong tay anh ta không?”

Tội đột nhiên phản ứng lại, lấy bản lĩnh của ông nội tôi, phải đối phó với Thẩm Lục Minh dễ như trở bàn tay.

Đời trước Thẩm Lục Minh có thể đoạt quyền cũng là thừa dịp ông ngoại bị bệnh nặng. Nhưng lần này cái gì anh ta cũng chưa làm, lại để Từ Sính hoàn thành mọi việc. Nhưng rõ ràng đời trước Từ Sính mất ba năm!

Trong lòng tôi càng cảm thấy sợ hãi. Tôi tức giận đến mức hốc mắt đỏ lên, âm thanh run rẩy: “Anh không phải là làm việc gì trái pháp luật đấy chứ? Từ Sính, em nói cho anh biết, phía trước em nói không có ly hôn chỉ có ở góa đều chỉ là nói bừa. Nếu anh xảy ra chuyện gì em sẽ mang theo hài tử tái giá!”

“Em dám… Từ từ!” Ngữ khí của Từ Sính trở nên tàn nhẫn, nhưng nhanh chóng cứng đờ lại quay đầu nhìn tôi: “Anh có con rồi sao?” Nụ cười cùng niềm vui trên mặt càng rõ ràng hơn, nhìn còn có chút ngốc. 

Tôi “a” một tiếng, trên mặt vô cảm xúc đẩy tay hắn ra: “Không có, em chỉ nói linh tinh thôi!”

“Biết đâu lại có thì sao?” Từ Sính không từ bỏ ý định mà dán vào bụng tôi: “Rốt cuộc cha của nó trong thời gian này cũng rất chăm chỉ đó!”

Tôi cười lạnh: “Có em cũng bỏ!”

Vì thế Từ Sính thở dài: “Là có nhược điểm trong tay của ông nội, nhưng không đến mức là việc gì đó phạm pháp đâu. Em cũng phải thông cảm cho ông một chút, một đứa cháu nuôi tự tay mình nuôi lớn còn có thể phản bội, huống chi anh chỉ là cháu rể? Dù sao cũng là để có cái để yên tâm”

Tôi không nói nữa. Cái gì cũng biết rõ ràng, nhưng tôi không nhịn được mà cảm thấy khó chịu, khó chịu thay cho Từ Sính.

“Có thể nhìn thấy em cảm thấy khó chịu vì anh, cũng đáng giá rồi!”

Người này đứng đắn được không quá ba giây, tay chân lại bừa bãi. Tôi cảm thấy thương cảm anh, cũng mặc kệ một lần. 

Lại không nghĩ Từ Sính ngày càng trở nên quá đáng, dỗ tôi gọi rất nhiều cách xưng hô khác nhau. Tôi thực sự rất là mệt mỏi. 

Nhưng đôi mắt vừa mới nhắm lại, người này lại ấm ức mà thầm thì bên tai tôi: “Nghe nói trước kia em vì Thẩm Lục Minh mà chạy 800m trong lúc bị sốt vì đến tháng, còn không có ngất xỉu?”

Có thể giống nhau hay sao? Nhưng vị chua nồng nặc quá, tôi tức giận mà phải cắn răng mà chịu đựng. 

Cuối cùng ngủ lúc nào tôi cũng không biết, chỉ mơ hồ nhớ rõ người này đột nhiên đứng đắn mà hỏi tôi: “Tiếc nuối vì không được tự tay báo thù hay sao?”

Tôi bị Từ Sính lăn lộn đến mức không chịu nổi,nhắm hai mắt lại rồi nói lung tung dỗ dành hắn: “Anh đã báo thù thay em rồi, có cái gì khác nữa đâu?”

Từ Sính lại cười nhẹ, cúi đầu xuống hôn như điên lên mặt tôi. “Đúng, không có gì khác nhau cả, vợ thật ngoan quá! Thêm một lần nữa?”

24.

Tôi tỉnh lại trong cảm giác thoải mái. 

Từ Sính ôm tôi rất chặt, giống như là sợ chỉ cần buông tay ra, chúng tôi đều không còn nữa. 

Tôi không nhịn được mà mở mắt thật to ra nhìn anh thêm vài lần nữa, rồi nở nụ cười. Vì thế tôi lại quay về phía Từ Sính mà ôm ấp. Còn chưa điều chỉnh tốt tư thế để ngủ tiếp, âm thanh ở đỉnh đầu tôi vang lên: 

Vợ à, người anh em của anh lại tỉnh”

Tôi nháy mắt không còn chút tâm tư nào mà nhẹ nhàng, tức giận đến mức ở ngực anh cắn một miếng thật mạnh để phát tiết: 

“...Câm miệng! Ngủ đi!”

Tôi không dám chờ mong gì đối với một người đầy đầu óc toàn đồ vật cặn bã như thế

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo