Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Anh không lừa em!”
Từ Sính liếc nhìn rõ hết tâm tư của tôi, ý vị sâu xa mà nở nụ cười: “Ai biết con quỷ háo sắc nào đó nhìn lén anh khi tắm đâu!”
“Ai nhìn lén…”
Nói được một nửa đột nhiên dừng lại
Tôi từ từ mở to hai mắt, không dám tin tưởng được mà nhìn về phía Từ Sính, có một suy đoán rất là lớn mật:
“Như vậy, em còn có thể ngoan ngoãn mà nghe anh nói được không?”
21.
Từ Sính cũng trọng sinh, nhưng muộn hơn một chút so với tôi.
“Sau khi anh phát hiện ra anh không bị gãy chân thì đoán được là có biến cố gì đó xảy ra.”
Từ Sính không hổ là người đã từng đấu với Thẩm Lục Minh
Anh dễ như trở bàn tay đã tìm ra được là Thẩm Lục Minh đã động tay, sau đó tìm đầy đủ chứng cứ giao cho ông nội của tôi.
Tôi nghĩ nghĩ: “Hai người liên hợp lại gạt em à?”
Tôi biết mà, lão già thối cần mặt mũi như thế làm sao có thể nhẹ nhàng đồng ý cho tôi ly hôn với Từ Sính chứ!
“Ông nội nói ông muốn nhìn em đã từng chịu khổ một lần thì có thể làm được đến đâu.”
Từ Sính kêu oan, lại giống như tiếc rẻ cắn vành tai tôi để cảnh cáo: “Đừng lộn xộn, sức khỏe của em không chịu được.”
Tôi hừ lạnh, nhưng vẫn biết thời thế mà thu tay.
“Ông nội chỉ có mỗi mình em là cháu gái. Thẩm Lục Minh kia vốn chỉ là người lót đường cho em thôi, nhưng không nghĩ tới dã tâm của anh ta lại lớn như vậy.”
Từ Sính thay tôi xoa xoa eo: “Ông nội cũng không chờ mong em có thể vận hành Thẩm gia, chỉ cần không bị người ngoài cướp mất là được.”
Tôi nhớ tới việc bản thân mình không có năng lực, vẫn hơi chột dạ. Lại đột nhiên mà nhớ tới một việc: “Vậy chị gái anh…”
Trước khi kết hôn anh đã nói chuyện về tình hình gia đình của anh rồi!” Từ Sính tức giận khiến cho sức lực trên tay hơi lớn một chút, nhưng vẫn thu liễm được.
Tôi hơi chột dạ. Bị nhắc nhở như vậy, tôi mới nhớ lại Từ Sính trước kia từng cho tôi xem ảnh gia đình của anh.
Đúng là anh có một chị gái rất xinh đẹp, kết quả là khi đi công tác chị ấy gặp tai nạn giao thông không biết sinh tử ra sao.
Bởi vì lúc ấy tôi vô cùng kháng cự Từ Sính, nên không hề để trong lòng. Vì thế tôi nhổm dậy hôn hôn anh, ngữ khí lấy lòng: “Em sai rồi, anh đừng giận nữa.”
Vừa định lui lại phía sau, lại bị Từ Sính tóm trở lại.
Hôn cho điên đảo.
“Chị ấy được người ta cứu, bị mất trí nhớ và ra nước ngoài. Sau đó chồng của chị ấy chết, chị ấy được thừa kế công ty gia đình của đối phương. Đời trước là anh cũng ngẫu nhiên mà biết được.”
Từ Sính dừng lại một chút, lại an tĩnh nhìn tôi: “Nhưng mà lúc ấy, em cũng không còn nữa.”
Tôi nghe hiểu được câu “không còn nữa” của Từ Sính không phải là chỉ lúc tôi mới chết.
“Chừng nào anh có thể nhìn thấy em?”
“Khi đã báo thù xong, viếng mộ của em thì thấy” Từ Sính cúi đầu, nhìn tay của tôi, cười cười: “Sau khi trở về nhà thì phát hiện có cái đuôi nhỏ đi theo.”
Tôi bừng tỉnh
Khó trách khi đó tôi cảm thấy Từ Sính đột nhiên trở nên dễ bối rối dễ giận dỗi
Không chỉ ăn mặc đẹp đẽ chải chuốt cẩn thận.
Lúc đầu tôi còn tưởng người này di tình biệt luyến (6)
“Vậy là anh cố ý à?” Tôi ngừng nói, lại không nhịn được mà trừng mắt với Từ Sính.
“Nhìn đến em ăn dấm cả với nữ thư ký đã có chồng, anh còn cách nào khác đây?” Từ Sính buồn cười, nhưng ý cười thật mau biến mất: “Nhưng nếu biết sau này em biến mất, anh lại muốn em cứ ăn dấm như thế mãi.”
Tôi cứng họng.
Cuối cùng chỉ có thể ôm lấy đầu Từ Sính bằng tư thế kỳ quái mà an ủi: “Anh đừng buồn, không sao cả, em vẫn ở đây!”
Nói rồi tôi không nhịn được mà cảm thấy khó chịu. Nghĩ đến việc Từ Sính lại nhìn thấy tôi biến mất một lần nữa, anh sẽ cảm thấy buồn đến mức nào.
Bầu không khí càng trở nên dịu dàng.
Cho đến khi Từ Sính chép miệng một tiếng: “Sau này cần phải bồi dưỡng cơ thể, nhưng không cần người mẫu nam, một mình anh là đủ rồi. Thân thể em nhỏ bé thế này nhiều thế em ăn không tiêu đâu!”
“...Từ Sính!”
Tôi phải dán miệng người này lại mới được!
22.
Từ Sính nói , ông nội không muốn anh trở thành Thẩm Lục Minh thứ hai. Cho nên ông muốn anh phải tự chứng minh bản thân mình.
Mà tôi cũng cần phải nhanh chóng trưởng thành một cách tự lập.
“Huống chi anh cũng muốn biết em rốt cuộc suy nghĩ thế nào.”
Tôi tò mò: “Vậy nếu như em không thích anh, thừa dịp không có anh ở bên cạnh lại đi tìm người khác thì sao?”
Khuôn mặt Từ Sính cứng đờ.
Sau đó cúi đầu không để ý chút nào: “Vậy em đừng mong có thể xuống giường!”
Eo còn mỏi, tôi tức giận lại cắn anh một cái.
“Nhưng mà đồ chó má Thẩm Lục Minh còn rất cảnh giác, sau đó chân tay của anh ta đều xử lý sạch sẽ.”
Từ Sính cười lạnh, chân mày đột nhiên nhăn lại. Chỉ với những chứng cứ trước đó anh đưa cho ông nội còn chưa thể đưa Thẩm Lục Minh vào chỗ chết.
Lúc sau đó, ông nội đưa những hạng mục kia cho Thẩm Lục Minh cũng có hố, nhưng Thẩm Lục Minh lại quá cẩn thận, không nhảy.
“Thật ra còn có một biện pháp!”
Tôi nghĩ một chút, rồi thành thật nói với Từ Sính.