Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng Từ Sính không rút tay ra, cũng không trả lời tôi.
Tôi sốt ruột, vừa định tiếp tục nói, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Tôi không thèm xem, muốn tắt bỏ, lại bị Từ Sính nhấn nghe, nhắc nhở: “Nhỡ đâu có chuyện gì quan trọng thì sao?”
Nhưng tiếp theo là tiếng nói ôn hòa của Thẩm Lục Minh vang lên: “Miên Miên, anh về nước rồi! Em yên tâm, anh sẽ giúp em giải quyết tên kia!”
Vì thế, tôi nhìn thấy sắc mặt vốn đã hòa hoãn được một chút lại đột nhiên trầm xuống. Lòng tôi chợt thấy lạnh lẽo. Phía bên kia Thẩm Lục Minh còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị tôi vội vàng ngắt lời hắn: “Anh hiểu lầm rồi, em không cần anh giúp em giải quyết cái gì cả!”
“Anh…”
Tôi nhìn ánh mắt cười như không cười của Từ Sính, cắn chặt răng: “Em đã thích Từ Sính rồi, đời này ngoài anh ấy ra em sẽ không gả cho ai hết. Em sẽ không ly hôn, chỉ có thể góa bụa!”
Không biết vì cái gì, khi đang nói ra những lời này, trong lòng tôi giống như đã được giải thoát.
Tôi ngắt điện thoại của Thẩm Lục Minh
Mà trả lời ta là tay của Từ Sính đưa tay lại đây.
“Được rồi!” Tiếng nói của anh khàn khàn, tôi không nhìn thấy vẻ mặt anh như thế nào: “Đi tắm rửa trước đã!”
7.
Tôi được đưa tới phòng tắm. Trong phòng tắm nhỏ này còn có mùi sữa tắm chưa tan hết. Lúc nãy Từ Sính là đang tắm rửa.
Vì thế tôi vốn là đầy đầu óc đều đang rầu rĩ làm thế nào để Từ Sính tin tưởng, nháy mắt bị hơi nóng làm cho đầu óc không rõ ràng.
Có một chút hồi ức ái muội bắt đầu tràn tới.
Đời trước, sau khi bị An Vân Vân và Thẩm Lục Minh hại chết, tôi cũng không có biến mất lập tức.
Cũng không biết vì sao tôi chỉ có thể đi xung quanh Từ Sính. Vì thế, tôi mới nhìn thấy anh báo thù cho tôi.
Lại nhìn thấy anh ở trong phòng tắm của tôi chống lên tường, hết lần này tới lần khác gọi tên tôi.
Tiếng nói khàn khàn, thần sắc ẩn nhẫn.
Hiện giờ tôi đã nhớ lại tất cả, vô cùng rõ ràng.
Cả người tôi cứng đờ, tức khắc cảm thấy dù thế nào cũng không tự nhiên, lại không nhịn được mà nhỏ giọng mắng Từ Sính vài câu.
Vốn là muốn bình tĩnh tắm rửa một chút, chính là…
“Từ Sính!”
“Làm sao thế?”
Tiếng nói tản mạn của đàn ông lập tức vang lên không xa. Phòng thuê này vốn dĩ rất nhỏ.
Tôi dừng một chút, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Vòi hoa sen hỏng rồi…”
Im lặng một chút.
Then cửa chuyển động một chút, rồi đột nhiên dừng lại.
“Thẩm Miên!” Giọng nói của Từ Sính rất bình tĩnh: “Sự tự chủ của tôi không mạnh như thế, đặc biệt là sau khi em nói những lời như thế, tôi có thế nghĩ là vì em đồng ý!”
Một chút suy nghĩ không rõ bắt đầu chuyển.
Tôi chậm rãi nhớ lại, trước đây tôi vô cùng kháng cự Từ Sính đến gần tôi. Tôi từng cảnh cáo anh là phải được tôi đồng ý mới có thể chạm vào tôi.
Lúc ấy Từ Sính cần tiền nộp viện phí chữa bệnh cho mẹ nên đồng ý.
Trừ đêm tân hôn, kể từ sau đó Từ Sính cũng không chạm vào tôi nữa.
Anh nói xong liền dừng động tác lại. Giống như là đang kiên nhẫn chờ tôi đáp lại.
Quần áo ướt dính trên người tôi cảm giác không dễ chịu chút nào. Tôi cúi đầu nhìn bộ váy trắng hôm nay mặc ra ngoài chơi đã bị ướt nhẹp, xuyên thấu, có chút chần chừ.
Sức lực của người này rất lớn, lại quá hung dữ.
Lần đó rất đau, mà tôi lại sợ đau.
Đại khái là thời gian tôi im lặng hơi dài một chút, Từ Sính dứt khoát buông lỏng then cửa ở tay.
“Tôi đã gửi tin nhắn bảo người đến đây đón em rồi. Khăn bông là khăn mới, đến lúc đó em lau khô thay quần áo rồi đi thôi! Đơn ly hôn em chỉ cần chuẩn bị rồi gửi tôi là được, tôi sẽ nói với ông nội. Nhưng Thẩm Lục Minh người này thật sự không được, em ăn không nổi.”
Tiếng nói của anh rất bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Nghe đến đó, tôi đột nhiên nóng nảy. Lại nói chuyện ly hôn!
Rõ ràng trước kia người này sống chết cũng không chịu ly hôn.
Vì thế, đợi đến khi tôi phản ứng lại, tôi đã kéo ra cửa phòng tắm. Ánh mắt vừa khiêu khích vừa hung ác nhìn về phía Từ Sính: “Anh em còn nuốt trôi, vì sao lại không ăn nổi Thẩm Lục Minh? Từ Sính, nếu anh còn là một thằng đàn ông thì im miệng rồi vào đây!”
Từ Sính không nói nữa.
Nhưng ánh mắt dừng trên người tôi lại trầm xuống, đột nhiên anh cười nói, ý vị thâm sâu: “Đúng thế, em nuốt trôi cả anh - Thân thể của Thẩm Lục Minh kia nhìn đều thấy không thể so với tôi được!”
Sắc mặt của tôi nháy mắt cừng đờ
8.
Nhiệt độ trong phòng tắm rất cao. Bàn tay giữ ở phía sau gáy tôi lại càng nóng bỏng. Chỉ có gạch men sứ lạnh băng khiến cho tôi theo bản năng run rẩy.
Vì thế, một hơi thở nhè nhẹ tràn ra, tiếng nói của Từ Sính khàn khàn: “Yếu ớt quá!”
Giây tiếp theo, cả người tôi đều dựa vào lòng ngực anh. Vòi hoa sen vốn là đã bị hỏng lại mở được ra, nước nóng phun xuống. Tôi nghe tiếng cười của Từ Sính, anh nhất định là hiểu lầm tôi trước đó lấy cớ.
Nhưng hiện tại tôi chỉ có thể bám chặt vào vai anh.