Vẫn Miên - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Từ Sính!”

Tôi lí nhí gọi tên anh, cảm giác mất trọng lượng làm tôi ôm chặt lấy đầu của anh. 

Từ Sính lười nhác nhắc nhở: “Cách âm của phòng này không tốt lắm đâu!”

Vì thế tôi sợ tới mức đóng miệng lại, theo bản năng lại ôm chặt lấy Từ Sính. 

“Được rồi, không bị bệnh, sức lực rất lớn.” Từ Sính cười cười: “Lại ôm chặt thêm chút nữa.”

Tôi vẫn còn chưa hiểu ý của Từ Sính khi nói những lời này, cho đến khi một tay của anh nâng lấy tôi, cái tay khác ở dưới gáy đột nhiên áp lên. Sóng nhiệt nháy mắt thổi qua đại não của tôi, khiến cho tôi trở nên giống như một con thuyền nhỏ ở biển rộng vô bờ mênh mông bị sóng biển cuốn lấy. 

Không có cơ hội nào để chạy thoát

Vẫn giống lúc trước, vừa tàn nhẫn vừa hung dữ. Hơi thở nóng rực phả lên đầu của tôi khiến cho tôi say lảo đảo, vô ý mà nắm lấy tóc của Từ Sính, lại kích thích khiến cho anh dùng sức càng lớn. 

Không, không đúng, giống như thật sự có chút say xe. 

Tôi muốn đẩy Từ Sính ra,nhưng mà chân tay của tôi cũng nhũn ra.

Cuối cùng tôi chỉ mơ màng nghe được tiếng chửi nhỏ của người này: “Trời ạ, bị hôn đến ngất xỉu rồi sao?”

Vớ vẩn! Rõ ràng là tại vì trong phòng tắm quá nóng.

Tôi muốn phản đối, nhưng lại thực sự ngất xỉu. 

Tôi bị sốt.

Từ Sính lại đội nồi thay cho tôi.

Quản gia từ xưa đến nay đều rất thương tôi đang thấp giọng bất mãn đối với Từ Sính. 

Từ Sính có vẻ thiếu kiên nhẫn. Cho đến khi tôi tỉnh lại, việc thứ nhất tôi làm là run rẩy lại vô cùng quật cường mà tóm lấy cánh tay của Từ Sính

“Lại đây, hôn thêm một lần nữa!”

Tôi muốn tự chứng minh sự trong sạch của mình, không phải là bị hôn mà ngất xỉu!

Từ Sính chép miệng.

Quản gia kinh hãi nhìn về phía tôi. Má trái viết thấy sắc mờ mắt, má phải viết bụng đói ăn quàng. 

Tôi xấu hổ cúi đầu, nhưng vẫn không chịu buông tay.

Cuối cùng, Từ Sính cầm lấy tay tôi, ấn ấn vài cái lên ngực của anh, ngữ điệu còn có ý cười không quá rõ ràng. “Sờ vài cái thôi, trước tiên chăm sóc cơ thể đã.”

Trong đáy mắt của quản gia càng có ý không vui. 

Tôi lại bực tức mà trừng mắt liếc Từ Sính một cái, kết quả người này lại quay đầu tố cáo: “Cô ấy liếc mắt đưa tình, ông quản đi! Ông cũng biết là tôi ít tuổi, từ trước tới giờ đều không nhịn được.”

Đây là lúc trước khi răn dạy Từ Sính quản gia có nói.

Mặt già của ông đanh lại: “Tiểu thư!”

Vẻ mặt tôi không có gì, nhưng tay thì lại có chút ác độc

Từ Sính cười, ngữ khí không thích hợp: “Xem ra khẩu vị không tệ, muốn ăn cái gì?”

Quản gia vội vàng gọi người mang cháo lên. Nhưng tôi biết Từ Sính không có ý này. Tay tôi còn đặt ở ngực của anh trở nên cứng đờ, trên mặt cũng đỏ lên. Đồ lưu manh!

Tôi giận nhe răng, rồi lại không hiểu mà cảm thấy bình an. Thật tốt, mọi thứ đều chưa xảy ra.

9. 

Đại khái là trọng sinh thì có chút tâm sự. 

Lần này bị bệnh rất nặng, sốt cao vài ngày không hạ nhiệt. Từ Sính ở lại chăm sóc tôi. 

“Thật đúng là tổ tông!”

Từ Sính cau mày, một bên đỡ tôi dậy: “Há mồm ra, uống thuốc!”

Tôi nhìn vết thâm quầng xung quanh mắt của Từ Sính, không kêu một tiếng mà uống sạch thuốc. 

Ánh mắt của anh nghi hoặc dừng lại trên người tôi, cuối cùng cười nói: “Được rồi, tổ tông cuối cùng cũng lớn!”

Tôi vừa yếu ớt lại không chịu được đắng, mỗi lần uống thuốc đều ầm ĩ cần có người dỗ dành. 

Mà Từ Sính thì không thích dỗ dành. Đây cũng là một trong những lý do mà tôi ghét bỏ anh. 

Nhưng hiện tại tôi lại nghĩ người này vì chăm sóc tôi mà đã vài ngày không ngủ không nghỉ, có chút chột dạ: “Hay là anh ngủ một chút?”

Từ Sính nhướng mày nhìn tôi: “Ngủ?”

“Ừ”

“Được rồi.”

Anh không nói đến lời thứ hai xốc chăn bên cạnh tôi nằm xuống, trên eo căng thẳng. 

Sắc mặt của tôi hơi cứng lại, theo bản năng muốn đẩy Từ Sính ra. Lại không phải vì như vậy quá mức thân mật. 

“Đi tắm đi!”

“Biết em thích sạch sẽ, mỗi lần vào phòng của em tôi đều tắm sạch sẽ rồi.” Từ Sính nhắm mắt lại, ngữ điệu ôn hòa chầm chậm. 

Một cánh tay của anh cực kỳ tự nhiên mà ôm eo của tôi. 

Giọng nói rất buồn ngủ: “Đừng động đậy, tôi thật sự buồn ngủ.”

Vì thế tôi cũng không dám động đậy. Nhưng không được bao lâu. 

“Từ Sính!” Tôi vừa tức vừa xấu hổ: “Không phải anh kêu mệt hay sao?”

Đôi mắt anh cũng không mở: “Tôi không quản được, không sao đâu, một lát nữa là ổn.”

Đúng lý hợp tình!

Tôi đành phải xoay người đưa lưng về phía Từ Sính, thở phì phò mà nhắm mắt lại. Nhưng cho đến tận trước khi tôi ngủ, Từ Sính cũng không làm được như anh nói. 

 

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi mơ hồ cảm giác được tay tôi bị nắm lấy. Người đàn ông cười nhẹ: “Xì, có chút tiền đồ này!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo