Vẫn Miên - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

10.

Tôi bị tiếng khóc nức nở của An Vân Vân đánh thức. 

Thấy tôi tỉnh lại, cô ta lập tức nhào tới, hốc mắt đỏ lên: “Miên Miên, lần này cậu thật sự làm mình sợ muốn chết!”

Thẩm Lục Minh đã lâu không gặp cũng đứng ở bên cạnh cô ta, cau mày: “Sao lại gầy đi nhiều thế?” Ngữ khí có chút bất mãn. 

Nếu là trước kia, tôi khẳng định không cần nghĩ gì mà trước mặt hai người cực kỳ thân cận này để khóc lóc kể lể. 

Nhưng hiện tại nhìn thấy bọn họ, tôi chỉ nghĩ đến đời trước tôi bị Thẩm Lục Minh cầm tù, bị bắt làm tình nhân không được gặp người ngoài, cuối cùng lại là cảnh tượng bị An Vân Vân ghen ghét mà tra tấn. 

Vì thế, tôi dứt khoát nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lùng; “Tôi không có việc gì, hai người làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tôi.”

Trong lòng tôi đang tính toán phải làm thế nào. 

Lúc trước tôi đã gửi cho ông nội bản ghi âm, tuy là làm ông có chút bất mãn với Thẩm Lục Minh, nhưng còn lâu mới đến mức cảnh giác. 

Rốt cuộc kẻ này rất giỏi giả tạo, lại được ông nội tự tay nuôi lớn. Vì thế, tôi phải làm thế nào thì ông nội mới biết được là Thẩm Lục Minh lòng muông dạ thú bây giờ?

Tôi đang ngẫm nghĩ, thì lại nghe thấy Thẩm Lục Minh thở dài. Anh ta quen thuộc mà duỗi tay sờ lên trán tôi, ngữ khí chiều chuộng: “Trách anh về muộn à?”

Ta chợt cứng lại thân mình mà tránh khỏi tay của anh ta, mang theo cảm xúc chán ghét có điều kiện về sinh lý. 

“Đừng chạm vào tôi!”

Động tác hơi mạnh, lộ ra một chút vệt đỏ ở cổ áo. 

Thẩm Lục Minh nhìn thấy, thiếu chút nữa là anh ta không thể duy trì được vẻ mặt ôn hòa, giọng nói đột nhiên trầm xuống: “Hắn làm tổn thương đến em sao?”

An Vân Vân cũng phản ứng lại. Ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi đầy sự ghen ghét. 

Tôi quay đầu đi không thấy, nhưng sắc mặt lạnh xuống dưới: “Đi ra ngoài!”

Từ trước đến nay tôi đều là có tính tình được nuông chiều thế này, đặc biệt là mỗi khi bị ốm sẽ đều tức giận lung tung. 

Hai người này sẽ không cảm thấy có gì không thích hợp. 

Thẩm Lục Minh sau khi dỗ dành tôi vài câu thì rời đi, nhưng An Vân Vân vẫn mặt dày ở lại. 

Cô ta cắn môi dưới, trước khi tôi đuổi cô ta ra ngoài thì đột nhiên hỏi: “Miên Miên, mình nghe nói lần này cậu bị Từ Sính làm cho bị hôn mê! Anh ta thật sự… lợi hại như vậy sao?”

Ánh mắt né tránh, nhưng lại có chút xấu hổ khó có thể phát hiện. 

11.

Cái này có hơi không hợp lý. Tôi nhìn về phía An Vân Vân, lại nhìn thấy cô ta cau mày oán giận: 

“Đây là anh ta cưỡng bức! Anh ta rõ ràng biết cậu căn bản không thích bị anh ta chạm vào, nên cậu giả vờ bất tỉnh mà tránh đi!”

“Mình giả vờ bất tỉnh hay sao?”

“Ở trước mặt mình cậu còn che giấu cái gì? Mình còn không biết tính cậu hay sao?” An Vân Vân cười giận nhìn tôi, lại dùng một ngữ khí ra vẻ tôi biết thừa: “Hồi học cấp ba, cậu chỉ vì anh Lục Minh nói một câu muốn thấy cậu đứng thứ nhất, cậu đến tháng còn bị sốt, nhưng vẫn mạnh mẽ mà chạy xong một vòng 800 mét mà chưa ngất xỉu. Hiện tại chỉ vì một Từ Sính là có thể ngất? Nhưng mà nghĩ lại, cậu vì anh Lục Minh cũng chịu ấm ức nhiều.”

Người này ầm ĩ một hồi bắn như liên thanh. 

Nghe đến đây tôi theo bản năng mà cảnh giác. Đời trước cuối cùng An Vân Vân liên hôn với Thẩm Lục Minh, nên tôi vẫn luôn cho rằng cô ta thích Thẩm Lục Minh, nhưng mà hiện tại…

Vì thế tôi im lặng mà nghe An Vân Vân nói, muốn tìm hiểu tâm tư của cô ta đối với Từ Sính. 

Lại không chú ý tới Thẩm Lục Minh lúc rời đi không đóng cửa phòng. 

Trong lòng chỉ nghĩ tới một điều. Thật tốt, tiểu trà xanh này hóa ra là để ý đến người đàn ông của tôi! 

Tôi tức giận đến mức khó chịu trong ngực, liền nói vài câu chọc cho An Vân Vân tức giận mà rời đi, cũng không làm cho tôi cảm thấy thoải mái được chút nào. 

Chỉ nghĩ đến việc chờ Từ Sính sau khi trở về nhất định phải cảnh cáo anh phải tránh xa An Vân Vân một chút. 

Đặc biệt là quần áo phải mặc thật kín, không thể để tiểu trà xanh kia nhìn thấy bất cứ thứ gì!

Nhưng tôi đợi thật lâu, cũng không thấy được Từ Sính đến phòng của tôi chơi xấu ôm tôi ngủ. 

Tôi hỏi người hầu, lại bị báo cho là Từ Sính về phòng thuê của anh rồi. “Cậu ấy nói là cậu ấy cũng bị sốt, không thể ở lại lây bệnh cho cô.”

Bị sốt sao? Tôi vừa lo lắng lại vừa cảm thấy không hợp lý. Rõ ràng tối hôm qua người này còn sinh long hoạt hổ. 

Nhưng quản gia cũng nói khi Từ Sính rời đi, sắc mặt cũng đỏ hồng lên không bình thường, tôi mới bỏ qua điểm bất hợp lý này. 

 

Ngược lại,tôi lại có chút kích động, Tôi muốn đi chăm sóc Từ Sính đang bị bệnh. 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo