Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cho nên anh cũng chịu không nổi ư?”
Từ Sính sửng sốt. Nhưng anh cũng không nói phải hay không phải, chỉ nhướng mày: “Cho dù thế nào thì vẫn là tôi đã làm em bị chậm trễ. Xì, nếu biết thế thì lúc trước kiên nhẫn một chút không chạm vào em.”
Câu cuối anh nói cực kỳ nhỏ, chỉ như là lẩm bẩm với bản thân mình, nhưng tôi lại nghe thấy.
Vì thế, nỗi ấm ức kia lại càng lớn, giống như có thêm chút tức giận. Tôi túm cánh tay của Từ Sính: “Trở về cùng với em!”
“Cái này không tốt đâu!” Từ Sính cũng không nhúc nhích, quay đầu lại khuyên tôi: “Nếu để người em thích nhìn đến, người ta sẽ không vui.”
Âm cuối kéo dài, rõ ràng là cố tình.
Nhưng cái gì tôi cũng không nghe thấy. Chỉ là sinh lòng ác độc nói với vệ sĩ khiêng Từ Sính trở về. Anh cũng không hề phản kháng. Mà chỉ nói với tôi: “Dưa hái xanh không ngọt.”
14.
Dưa ép hái đúng là không ngọt, Từ Sính bị tôi mạnh mẽ trói lên giường.
Dù cho động tĩnh phía dưới rất lớn, nhưng ánh mắt người này nhìn về phía tôi lại vẫn duy trì bình tĩnh như cũ.
Lại dùng lời nói trước kia nói với tôi: “Chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường, tôi không quản được.”
Điện thoại di động của Từ Sính cũng bị tôi lấy đi. Buổi tối hôm đó, nữ nhân kia quả thực đã gọi điện thoại tới đây.
Tên cô ấy là Tống Vũ.
Người cũng giống như tên, giống như Lâm Tư Dư, là một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.
Tôi lại tự nhiên mà nghĩ đến con nhỏ chết tiệt kia vẫn luôn cười nhạo tôi phát dục muộn. Trước đó tôi còn có thể phản bác, nhưng hiện tại…
Tôi nghĩ nghĩ, vì thế ngượng ngùng mà thay một bộ áo ngủ gợi cảm đi tìm Từ Sính. Nhưng Từ Sính lại chỉ bắt lấy bàn tay đang làm bừa của tôi. Tiếng nói trầm thấp, nhưng nghe lại rất tức giận: “Đừng chạm linh tinh.”
Khác biệt hoàn toàn so với dáng vẻ trước kia của anh, hồi đó anh ước gì tôi cả ngày dán lấy anh.
Người này khi làm mặt giận thực sự đáng sợ. Tôi cảm thấy khó thở, trái tim muốn lạnh đi một nửa.
Nhưng tôi lại không thể thật sự cầm tù Từ Sính.
Bởi vì mẹ anh còn ở bệnh viện
Tôi đi với Từ Sính đến bệnh viện để chăm sóc bác ấy.
Trước mặt mẹ, Từ Sính mới có biểu hiện giống với lúc trước. Nhưng đến khi trở lại biệt thự, anh lại trở nên lạnh nhạt. Tôi cảm thấy nhất định là tại vì thiếu nợ từ đời trước, đời này tôi còn phải trả nợ cho Từ Sính.
Nhưng lần duy nhất chủ động hôn môi Từ Sính lại bị anh tránh đi, tôi cũng không làm gì nữa.
Ông nội lại quyết tâm muốn tôi ly hôn với Từ Sính.
Thậm chí khi tôi cự tuyệt ông còn không vui mà răn dạy: “Đây không phải là điều con vẫn muốn sao? Nói muốn thì muốn nói không thì không, con coi Từ Sính là cái gì?”
Thẩm Lục Minh cũng ở một bên bất đắc dĩ nhìn tôi, giống như bao dung một đứa trẻ hư: “Miên Miên, trở lại bên anh không được hay sao?”
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm anh ta. Nhưng tôi không còn cách nào khác. Bởi vì ông cũng không nghĩ là Thẩm Lục Minh sẽ phản bội ông.
Từ trước tới giờ ông đều cố chấp như thế, nhất là khi tôi căn bản không có cách nào lấy ra được chứng cứ có tác dụng.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy Từ Sính trước kia nói rất đúng về tôi. Đúng là tôi đã được chiều mà sinh hư. Rời đi cái thân phận đại tiểu thư của Thẩm gia, tôi không là gì hết.
Vì thế đêm hôm đó tôi về đến nhà đã thả Từ Sính, còn cho anh rất nhiều tiền. Tôi nghĩ, dù sao tôi cũng phải trả ơn Từ Sính, nếu anh không thích tôi, tôi sẽ cho anh tiền để anh có thể sinh hoạt thật tốt.
Vừa lúc không cần phải tiến vào vòng phong ba này, những điều này vốn không liên quan tới Từ Sính.
Tôi an ủi chính mình, mạnh mẽ không để ý đến nỗi khổ không nói nên lời trong lòng. Mà Từ Sính thì cúi đầu nhìn tấm thẻ, cảm xúc trong đáy mắt đột nhiên đen tối lại.
Anh hỏi tôi: “Thật sự nghĩ thông rồi?”
“Không nghĩ thông thì thế nào?” Tôi trợn mắt nhìn anh, giọng nói không tự giác mà chua xót: “Dù sao còn không phải anh đã thích người khác rồi à?”
Đừng cho là tôi không biết anh vẫn còn liên hệ với Tống Vũ kia!
Quả nhiên nam nhân đều là đồ có mới nới cũ.
Chỉ đối với hắn tốt một chút, hắn sẽ cảm thấy chán bạn.
Tôi tức giận đến mức đau ngực, không muốn thừa nhận là thực ra tôi đã thích Từ Sính.
“Được rồi!”
Ngữ điệu của Từ Sính chầm chậm, nhưng đôi mắt như chim ưng nhìn tôi chằm chằm: “Đại tiểu thư đừng hối hận là được!”
Tôi không nhìn anh nữa, chỉ quay đầu đi: “Cút cút cút!”
15
Từ Sính thật sự cút, không lưu luyến chút nào mà cút thẳng.
Lúc đầu tôi cũng khổ sở khó có thể quen được, nhưng tôi mau chóng quan tâm đến việc học tập.
Từ sau khi trọng sinh trở lại, tôi liền bắt đàu cố ý tiếp xúc với công việc kinh doanh. Ông nội cũng không hỏi gì nhiều, chỉ bảo người của ông mang theo tôi.
Có thể tưởng tượng năng lực của nữ cường nhân trong thương nghiệp tôi cũng không có, ở phương diện này tôi thực sự không giỏi.
Lâm Tư Dư từ trước tới giờ không để ý đến tôi nhưng cũng không nhịn được mà tới khuyên bảo tôi: “Thật sự không cần thiết. Thẩm gia thật sự sẽ không nghèo túng đến mức dựa vào cậu một tay chống trời.”