Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ khi Thẩm Lục Minh biết được Từ Sính một lòng muốn ly hôn với tôi, An Vân Vân đã nhân cơ hội tiếp cận với Từ Sính. Khiến cho tôi tìm được không ít được chứng cứ cô ta muốn quyến rũ Từ Sính.
Chúng tôi vẫn còn chưa ly hôn đâu, nên Từ Sính vẫn là chồng trên danh nghĩa của tôi.
Tôi sai người thả những chứng cứ đó ra ngoài, giả vờ là bị phản bội mà phát điên, hung hăng đánh vào mặt An Vân Vân mấy cái tát.
Lại nhân cơ hội lấy một ít hạng mục bồi thường từ phía An gia.
Nhưng chuyện này lại bị Lâm Tư Dư biết được.
“Thám tử tư mà cậu tìm vừa lúc biết hôn phu của mình.”
Lúc ấy cô ấy tới tìm tôi, đưa cho tôi một bức thư: “Vẫn là người trẻ tuổi, còn không biết xử lý cho sạch sẽ.”
Tôii biết là ý tốt của cô ấy, vì thế chịu đựng sự khó chịu mà cảm ơn.
Kết quả là khiến cho Lâm Tư Dư thấy vui vẻ, thường xuyên qua lại, quan hệ của chúng tôi cũng tốt hơn không ít.
Thật ra, tôi với Lâm Tư Dư cũng không có mâu thuẫn gì lớn. Thậm chí vào đời trước khi Thẩm gia trở nên nghèo túng, cũng chỉ có Lâm Tư Dư chịu giúp đỡ tôi. Tuy là vẫn bị Thẩm Lục Minh ngăn cản.
Cũng là nhờ có Lâm Tư Dư, tôi mới biết được hóa ra là đối phó với An Vân Vân có nhiều thủ đoạn như thế.
“Nói dễ nghe một chút thì cậu chính là cao ngạo không thích làm những việc hạ lưu âm hiểm; nói không dễ nghe thì chính là giả thanh cao.”
Cô ấy ôm ngực hừ một tiếng: “Nếu như cậu hạ thấp tư thái một chút thì còn có gì mà không làm được?”
Tôi cảm thấy người này có ý riêng. An Vân Vân đích xác cũng không tốt đẹp được. Nàng vốn là con riêng của An gia, vì dựa vào quan hệ tốt với tôi mới có chút địa vị ở An gia.
“Cần đối phó với cô ta, cậu việc gì phải bẩn tay mình?”
Lâm Tư Dư nói nhẹ nhàng bâng quơ, tôi giống như giác ngộ ra điều gì đó.
Vì thế, không bao lâu truyền đến tin đồn là An Vân Vân dan díu với anh rể của cô ta.
Tôi biết An Vân Vân vẫn luôn ghi hận chị gái của mình. Vì thế ta chỉ bóng gió nhắc nhở chị gái của cô ta một chút, không nghĩ tới An Vân Vân quyến rũ cả một lão già.
Nàng đói khát đến mức nào chứ!
Đúng là không cần bẩn tay tôi. Chị gái kia của cô ta tìm không ít người đến. An Vân Vân bị điên rồi, cô ta bị đưa vào viện tâm thần.
Tôi chỉ nhờ người khác chăm sóc cô ta tốt một chút. Giống như những gì mà đời trước cô ta đã làm đối với tôi.
Tôi rất cảm ơn Lâm Tư Dư, cho nên sau khi nàng nói ra những lời này, tôi không nhịn được mà cảm thấy khổ sở.
Còn không chờ tôi khổ sở được bao lâu, tôi đã nghe tiếng người này đột nhiên tới gần tôi, hai mắt tỏa sáng, dùng ngữ khí cực kỳ bát quái nói với tôi: “Mình nghe nói chồng trước của cậu cũng có chút bản lĩnh, còn chưa ly hôn đã thông đồng với nữ bá tổng của tập đoàn M. Tôi muốn hỏi Thẩm tiểu thư cậu có cảm tưởng gì khi trở thành người bị bội tình bạc nghĩa.”
Tôi sửng sốt.
Vì thế, cảm giác khó chịu cố tình áp xuống giờ lại cuồn cuộn dâng lên.
16.
Tôi cố tình không đi hỏi chuyện Từ Sính, chỉ biết anh không còn làm ở xưởng sửa xe nữa. Anh làm gì, gặp ai, tôi cũng không biết.
Chỉ là ngẫu nhiên dựa theo yêu cầu mà đến bệnh viện cùng với anh để thăm mẹ Từ. Trừ việc đó, hai người chúng tôi giống như hai đường thẳng song song không có tiếp xúc gì.
Lần này gặp Từ Sính là ở một yến hội thương nghiệp.
Một người đàn ông từ trước đến nay chỉ mặc quần đùi áo may ô, hiện giờ đã thay một bộ vest đứng đắn, cả người đều mạnh mẽ thêm vài phần.
Không ít ánh mắt của phụ nữ và con gái đều dừng trên người Từ Sính.
Nhưng đến khi nhìn thấy người phụ nữ đi bên cạnh anh, những ánh mắt đó lại thực sự có ý muốn xem kịch vui.
Lại có người trực tiếp không kiêng nể gì mà nhìn về phía tôi.
Từ Sính là đi theo Tống Vũ tới đây, mà Tống Vũ là nữ bá tổng trong miệng Lâm Tư Dư.
“Thua rồi!”
Lâm Tư Dư sau khi tinh tế đánh giá Tống Vũ, lại thở dài với tôi: “Riêng về độ lớn là thua hoàn toàn rồi. Nhưng mà không sao, đồ vật này sau này có thể bồi dưỡng, lát nữa chị đây mang cậu đi chọn mấy người mẫu nam.”
Từ Sính và Tống Vũ cách đây không xa, mà giọng của Lâm Tư Dư lại không nhỏ.
Cô ấy vừa dứt lời, tôi chú ý thấy Từ Sính giống như hướng đến chỗ tôi liếc mắt, lập tức chột dạ mà lôi kéo Lâm Tư Dư ra xa một chút.
Lâm Tư Dư chém miệng một tiếng: “Sợ cái gì? Ngươi ta đã quang minh chính đại mà đi theo người mới ra ngoài, cậu còn không thể đi bao mấy người mẫu nam à?”
Tôi không thể nói là bị ánh mắt khiến cho người sợ hãi kia của Từ Sính làm cho chột dạ đâu?
Chỉ có thể hàm hồ mà tìm cớ lấy lệ cho qua.