Văn Nguyệt - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

24


Trần Vọng Dã là người ăn mặn, không biết mệt mỏi.


Cậu ấy mới 21 tuổi, đúng độ tuổi tràn đầy sinh lực.


Dày vò đến sáng sớm, cậu ấy mới buông tôi ra.


Trước khi ngủ, cậu ấy đầy hào hứng hỏi: "Chị, biểu hiện của tôi như nào?"


Tôi nói: “Rất tốt.”


Cậu ấy lập tức tràn đầy động lực, còn muốn tiếp tục thể hiện.


May mà tôi kịp thời đạp cậu ấy ra.


Sau đó không hiểu sao, tôi và cậu ấy phát triển thành… mối quan hệ bạn giường.


Trần Vọng Dã làm bạn giường chẳng có gì để chê.


Trong khi đó.


Trần Vọng Dã đã đền bù lỗ hổng cho dự án, cũng là nói được làm được.


Đắc tội với khách hàng đại diện, tập đoàn đã trách phạt.


Một mình cậu ấy gánh vác, không để đồng nghiệp nào bị ảnh hưởng.


Sau đó, cậu ấy tìm một người bạn.


Người bạn đó quen biết với công ty đối tác.


Sau vài cuộc trao đổi, đối phương biểu thị, đồng ý thay đổi đại diện khách hàng, tiếp tục tiến hành dự án.


Đại diện khách hàng mới là một cô gái, chỉ lớn hơn tôi vài tuổi.


Ngày đầu cô ấy tiếp nhận, đã đến xin lỗi tôi.


Cô ấy nói: "Người trước đó đã nói năng lỗ mãng, xúc phạm em, chúng tôi xin lỗi thay họ."


Tôi nhìn tấm danh thiếp cô ấy, cảm thấy hơi quen mắt:


"Chị có phải cũng nhận được sự giúp đỡ từ phu nhân Lý Lan không?"


"Đúng rồi! Em cũng?"


"Tôi cũng đã thấy tên chị trong danh sách được hỗ trợ trước đây."


Thật tuyệt, chúng tôi đều có sự nghiệp và cuộc sống riêng.


Sau đó, việc hợp tác diễn ra rất thuận lợi.


Tôi cũng nhận được tiền thưởng từ dự án.


Xuân đi hạ tới.


Vào tháng Tám, tôi đi gặp một đối tượng xem mắt.


Chuyện này có lý do riêng.


Đối tượng xem mắt này, tôi đã gặp một lần cách đây nửa năm trước.


Là chị đồng nghiệp nhiệt tình giới thiệu.


Điều kiện cũng ổn, không phải đối tượng xem mắt không bình thường, nhưng tôi chỉ không thể rung động với anh ta.


Trong suốt nửa năm qua, đối phương nhiều lần muốn hẹn gặp mặt tôi.


Tôi đều từ chối.


Cho đến tuần trước, chị đồng nghiệp có vẻ hơi khó xử mà tìm tôi:


"Tiểu Dương, em đi ăn với anh ấy một bữa đi, hình như anh ấy thật sự thích em."


"Chị ơi, ăn bao nhiêu bữa thì em cũng không thể chấp nhận anh ta."


"Hiểu rồi, hiểu rồi, chị không có ý ép em đâu. Chị chỉ muốn, em từ chối trước mặt anh ấy, lời nói tàn nhẫn chút, để anh ấy hoàn toàn từ bỏ, được không? Anh ấy cũng hơi cố chấp."


"Được rồi." 


Coi như cho chị đồng nghiệp một mặt mũi.


Tối thứ sáu, tôi đi đến điểm hẹn.


Tôi nói: "Tôi đã có bạn trai rồi, sau này đừng hẹn gặp tôi nữa."


"Khi nào vậy?"


"Vừa gần đây."


Đối phương rất thất vọng, nhưng cũng đành chấp nhận.


Anh ta nói chuẩn bị một món quà cho tôi.


Một đóa hồng vĩnh cửu.


Tôi không muốn nhận, nên đưa tay đẩy nó lại.


Ngay tại giây phút đó.


Tôi cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng từ phía sau.


Theo phản xạ quay đầu lại.


Trần Vọng Dã đang đứng đó, mặt không cảm xúc nhìn.


25


Tôi gần như bị Trần Vọng Dã vác thẳng về nhà.


Đến kỳ nghỉ hè, cậu ấy lại chuyển về sống trong biệt thự.


Cậu ấy ném tôi lên giường, chỉnh đèn tối xuống.


Sau đó không nói không lời nào, giật tung cúc áo sơ mi trắng:


“Chị, anh ta là ai?”


“Đối tượng xem mắt.”


Tay cậu ấy khựng lại, không nhịn được nên dùng thêm chút lực.


Da tôi vốn dễ để lại dấu vết, hành động này của cậu ấy, lập tức để lại một vết đỏ trên ngực tôi.


“Mặc váy ngắn như vậy, là để gặp anh ta sao?”


Giận rồi à?


Tôi khẽ cười trong lòng, cố ý trêu cậu ấy: “Đúng vậy đó.”


Trần Vọng Dã nổi điên, cắn loạn trên da tôi.


Cuồng phong mưa bão, tôi cũng đều chịu đựng.


Hôm nay Trần Vọng Dã dữ dội hơn mọi lần.


Bóng dáng quấn lấy nhau của chúng tôi in trên tường,


Chiếu ra nhịp điệu thăng trầm.


Mồ hôi nhỏ giọt từ trán cậu ấy.


“Dương Văn Nguyệt, chị nhìn tôi đi.”


Sau sự hung hãn, là lời van nài:


“Tôi mới là chú cún ngoan của chị, đừng bỏ rơi tôi nữa, được không?”


“Được.”


“Sau này chị sẽ không gặp lại anh ta nữa chứ?”


“Vốn dĩ tôi cũng không định gặp lại rồi.”


Tôi kể cho Trần Vọng Dã nghe toàn bộ nguyên nhân từ đầu đến cuối.


Bỗng chốc cậu ấy thở phào nhẹ nhõm: “Sau này cũng không được gặp mấy người xem mắt khác nữa.”


“Tôi cũng không định đi xem mắt nữa đâu.”


Tôi sờ mặt cậu ấy, nhẹ giọng nói:


“Bởi vì em đã có bạn trai rồi mà.”


Cả người Trần Vọng Dã khẽ run lên, vui mừng: “Em cuối cùng cũng chịu để tôi chính thức làm bạn trai rồi sao?”


“Ừ, em nghĩ thông suốt rồi, không cùng một thế giới nhưng cũng có thể thử mà.”


Một người bạn trai vừa đẹp trai, vừa có gia thế, thể lực lại cực đỉnh.


Không yêu thì uổng.


Trần Vọng Dã còn quyết tâm hơn tôi.


Cậu ấy cong môi cười, trong ánh mắt chứa cả một dải ngân hà lấp lánh:


“Dương Văn Nguyệt, em yên tâm.”


“Tôi sẽ phá vỡ rào cản giữa hai thế giới vì em.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo