Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
26
Ngày hôm sau, chúng tôi ngủ đến tận trưa mới thức dậy.
Vẫn là bị tiếng chuông cửa làm tỉnh giấc.
Trần Vọng Dã hôn lên mặt tôi một cái, lưu luyến không thôi rồi mới đi mở cửa.
Là bạn thân của anh.
"Vãi!" Bạn thân kinh ngạc nhìn vết cào và vết hôn trên người anh: "Cậu có bạn gái rồi?"
"Đúng vậy."
Trần Vọng Dã tự hào ưỡn ngực:
"Từ nay trở đi, tôi không giống cẩu độc thân như các cậu nữa."
"Thật sự là gợi đòn!"
Tôi thay đồ xong, đi ra ngoài: "Ai đến vậy?"
Bạn thân thấy tôi, ánh mắt trợn to hơn cả chuông đồng:
"Là cô ấy? Cô ấy là gia sư của cậu à?"
"Đúng rồi, Văn Văn của tôi." Giọng điệu Trần Vọng Dã vui vẻ.
"Không phải cậu nói với tôi rằng, dù phụ nữ trên toàn thế giới có chết sạch cũng sẽ không thích cô ấy sao?"
Vừa dứt lời, cả căn phòng yên lặng.
"Cái đó, xin lỗi anh bạn, tôi lỡ lời rồi…"
Bạn thân ngượng ngùng bịt miệng.
"Tôi đã nói như vậy."
Trần Vọng Dã thẳng thắn thừa nhận.
Nhưng ngay sau đó, anh ngoan ngoãn giơ tay lên, tự tát vào mặt mình:
"Chị đừng giận, gương mặt này em đã đánh thay chị rồi."
27
Sau này.
Tôi và Trần Vọng Dã đã cùng nhau trải qua rất nhiều mùa xuân hạ thu đông.
Chúng tôi đều đang trưởng thành rất nhanh.
Trong quãng thời gian này, chúng tôi không ít lần trải qua những sóng gió đẫm máu.
Nhưng may mắn thay, chúng tôi luôn phối hợp ăn ý.
Trần Vọng Dã cuối cùng đã đứng trước mặt bố mình.
Anh còn tàn nhẫn hơn cả Trần Đổng.
Cũng thông minh hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất là, anh có sự hỗ trợ của nhà họ Lý.
Trước đây anh kém cỏi, cũng đã cắt đứt liên lạc với ông bà ngoại.
Giờ anh muốn làm ra một sự nghiệp, nhà họ Lý mừng còn không hết.
Có sự giúp đỡ của nhà họ Lý, những người của Trần Như Sơn chẳng là gì cả.
Đúng rồi, Trần Như Sơn đã vào tù rồi.
Vì cờ bạc và gái gú.
Hai người anh trai còn lại cũng không khá hơn là bao, một người bị gãy chân, còn một người gây thù chuốc oán, đành phải chạy ra nước ngoài.
Có tin đồn rằng, ba người này có kết cục bi thảm, nhưng thực tế đều là công của Trần Vọng Dã.
Mọi người trong công ty sợ anh.
Nói anh giống như một con thú hoang không thể thuần hóa.
Còn tôi, lại có thêm một biệt danh.
"Huấn luyện viên thú."
Tôi là giới hạn cuối cùng của Trần Vọng Dã, là dây cương của anh.
Chỉ cần có tôi ở bên, Trần Vọng Dã sẽ ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Rồi sau đó.
Tôi thừa nhận, tôi chưa từng gặp một người con trai nào đẹp như thế.
Anh mang theo cả thế giới mình đã xây dựng, cầu hôn tôi.
Ngày cưới.
Lễ cưới được tổ chức đơn giản.
Trợ lý của Lý Lan đã bay về nước.
Cô ấy vội vã nói với chúng tôi:
"Phu nhân Lý khi còn sống, đã để lại một đoạn video cho tất cả những cô gái được giúp đỡ, nhưng không biết sao dữ liệu lại bị hỏng, mãi gần đây mới phục hồi lại được."
Tôi lập tức yêu cầu người chủ trì dừng chương trình, phát video.
Đây cũng là cơ hội để Trần Vọng Dã gặp lại mẹ mình.
Sau một tiếng "zi la".
Màn hình lớn hiện lên hình ảnh của Lý Lan.
Trần Vọng Dã khẽ run lên, hơi thở cũng trở nên chậm lại.
"Dương Văn Nguyệt, chào em. Nhìn thấy đoạn video này, chắc hẳn em đã đạt được những thành tích rất tốt.
"Tôi không thể đến tận nơi ở đây để chúc mừng em, nhưng tôi hy vọng em, mãi mãi tự do."
Nói đến cuối, bà như nhớ ra điều gì:
"Đúng rồi, tôi có một thằng con trai tên là Trần Vọng Dã.”
"Cũng không biết sao, tôi luôn cảm giác, các em sẽ gặp nhau.”
"Nếu như một ngày nào đó, em gặp được thằng bé.”
"Xin hãy chuyển lời thay tôi ——"
Khóe môi bà mang theo ý cười, dịu dàng nói:
"Trên thế giới này, sẽ có người yêu con."