Văn Nguyệt - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

4


Trần Vọng Dã nhỏ hơn tôi bốn tuổi.


Là một học sinh rác rưởi đúng nghĩa, tổng điểm thi đại học chỉ được 250 điểm.


Đây là một điểm số rất phù hợp với khí chất của cậu ấy.


Trần Đổng muốn gửi cậu ấy ra nước ngoài, nên đã tìm thầy cô giỏi để bổ túc tiếng Anh cho cậu ấy.


Ban đầu thuê toàn gia sư bản xứ.


Đáng tiếc là Trần Vọng Dã nghịch ngợm quá mức, khiến gia sư bản xứ tức giận bỏ đi hết.


Bất đắc dĩ, việc này cuối cùng rơi vào người tôi.


Tuy tôi vẫn là sinh viên, nhưng tôi từng là thủ khoa môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học.


Hiện tại cũng đứng đầu khoa tiếng Anh.


Đang nghỉ hè, ký túc xá không cho ở lại.


Để tiện dạy học hàng ngày, tôi phải chuyển vào sống chung nhà với Trần Vọng Dã.


Buổi chiều.


Tôi đi ngang qua phòng game của Trần Vọng Dã.


Cửa không đóng hẳn.


Đoạn đối thoại lọt vào tai rất rõ ràng:


“Anh Dã, gia sư mới này thú vị ghê đấy.”


“Trông cũng xinh phết, hề hề.”


“Mắt cậu mù à?” Tâm trạng của Hà Tri Lạc khó chịu: “Toàn thân toát lên vẻ nghèo nàn, thế mà gọi là xinh?”


“Đúng đúng, so với chị Hà thì còn kém xa. Tôi cá là cô ta không trụ nổi một tháng.”


Trần Vọng Dã nãy giờ im lặng bỗng mở miệng:


“Tôi cá ba ngày.”


5


Rất nhanh sau đó, tôi đã hiểu tại sao Trần Vọng Dã lại tự tin đến thế.


Đúng là cậu ấy đã nghĩ ra một chiêu trò bẩn thỉu.


Chiều hôm sau.


Theo đúng kế hoạch, tôi đến phòng Trần Vọng Dã để dạy cậu ấy học.


Nhưng người thì không có ở bàn học, mà trong phòng tắm lại vọng ra tiếng nước chảy.


Tôi hỏi: "Cậu đang tắm à?"


"Ừm, sắp xong rồi."


"Vậy tôi sẽ quay lại sau."


"Khoan đã." Trần Vọng Dã hiếm khi lễ phép: "Tôi quên lấy khăn tắm ở trên giường, cô giúp tôi lấy nó nhé."


Từ khe cửa, cậu ấy đưa tay ra.


Tôi để ý thấy ngón út của cậu ấy mềm oặt, trông như bị gãy xương.


Tôi không nghĩ nhiều, quay lại đi lấy khăn tắm: 


"Cái màu xám này à? Cầm lấy——"


Chưa nói hết câu.


Trần Vọng Dã bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.


 Lôi cả người tôi vào trong phòng tắm.


Bên trong phòng tắm hơi nước mờ mịt.


Trần Vọng Dã để trần, chỉ quấn hờ khăn tắm quanh eo.


Cậu ấy chưa đến hai mươi tuổi, đúng vào độ tuổi ưa thích các môn thể thao.


Vì vậy, dù cậu ấy không có thói quen tập thể dục.


Cơ bắp mảnh mai, đường nét đẹp đến mức vô lý.


Tôi bị sắc đẹp ấy làm cho choáng váng.


Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.


Người giúp việc nói: "Thiếu gia, trái cây rửa xong rồi, tôi mang vào cho ngài nhé."


Tôi lập tức hiểu ý đồ của Trần Vọng Dã: 


"Cậu cố ý bảo người giúp việc mang trái cây đến đúng lúc này, để bắt gặp cảnh tôi 'tự tiện xông vào'  phòng tắm, đúng không?"


Trần Vọng Dã đáp: "Cô rất thông minh."


"Người giúp việc sẽ kể lại với ba mẹ cô, rồi họ sẽ thay tôi."


"Đúng vậy, cô có thích món quà thứ hai này không?"


"Cảm ơn, tôi rất thích."


Trần Vọng Dã nở nụ cười, tưởng mưu kế của mình sắp thành công.


Nhưng ngay giây sau đó.


Tôi đưa tay ra, chạm vào cơ bắp cậu ấy:


"Vậy thì tôi không khách sáo nữa."

 

6

 

Trần Vọng Dã hoàn toàn sững người.

 

Cậu ấy hoàn toàn không lường trước việc này.

 

Ngón tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve trên người cậu ấy.

 

Từ ngực hướng xuống phía dưới.

 

Men theo từng giọt nước chưa lau khô, chạy dọc cơ bụng, rồi đến đường nhân ngư.

 

Thỉnh thoảng móng tay tôi khẽ lướt qua da.

 

Trần Vọng Dã cũng sẽ run người theo phản xạ.

 

Cơ thể thanh niên có một kiểu mảnh mai rất riêng.

 

Nhưng lại không thiếu đi sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành.

 

Là một vẻ quyến rũ vừa vặn đến hoàn hảo. 

 

Dưới đường nhân ngư, quấn khăn tắm.

 

Chỉ cần hơi mạnh tay, chiếc khăn sẽ rơi xuống.

 

Trần Vọng Dã vẫn còn lơ ngơ, cơ thể đã thành thật phản ứng.

 

Ví dụ như tai ửng đỏ.

 

Hay ví dụ như, phía dưới lớp khăn tắm.

 

"Trần Vọng Dã, cậu muốn tôi giúp thay khăn à?"

 

Giọng nói của tôi nhẹ nhàng.

 

Giống như chiếc lông vũ lướt qua.

 

Lúc này, người giúp việc ngoài kia sốt ruột: "Thiếu gia? Cậu không ở trong phòng sao? Vậy tôi vào nhé…"

 

"Đừng vào!"

 

Trần Vọng Dã bật thốt lên.

 

Người giúp việc vừa đẩy cửa phòng ngủ, lại lập tức đóng cửa lại:

 

"Tôi để trái cây của ngài ở cửa nhé, tôi đi làm việc tiếp."

 

Tiếng bước chân xa dần.

 

Lúc này tôi mới buông tay ra, lạnh nhạt trở lại:

 

"Đấu với tôi, nghĩ chị là ăn chay chắc?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo