Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7
Sau trận chiến này, sự giận dữ của Trần Vọng Dã với tôi đã lên đến đỉnh điểm.
Lý do khiến cậu ấy tức giận có rất nhiều.
Ví dụ, tự bê đá đập vào chân mình.
Lại ví dụ, tôi rút lui quá nhanh, để lại cậu ấy một mình “dựng lều” tại chỗ, trông vô cùng ngốc nghếch.
Tôi thậm chí nghe thấy cậu ấy nói với bạn:
"Trước kia tôi không biết kiểu con gái nào mà tôi ghét nhất.”
"Bây giờ thì biết rồi, chính là kiểu như Dương Văn Nguyệt.”
"Bảo tôi kiêu ngạo à? Cút! Dù toàn bộ phụ nữ trên thế giới này chết sạch, tôi cũng không thích cô ta!"
May là, mấy ngày sau cậu ấy rất yên tĩnh, không đến trêu chọc tôi nữa.
Nhưng bất ngờ xảy ra vào đêm thứ bảy.
Tôi đi ngủ như thường lệ.
Nhưng tôi lại mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong mơ, có một tôi khác, bị Trần Vọng Dã đè lên bàn.
Chính là cái bàn mà tôi dạy kèm cậu ấy mỗi ngày.
Cậu ấy một tay cởi nút áo sơ mi của “tôi”.
Còn tay khác… khó mà diễn tả cho đúng được.
“Chị ơi, hai năm trước em đã muốn làm như vậy rồi.”
Cậu ấy nặng nề thở dốc, đầy khao khát nói.
“Em hôn hôn tôi, có được không?”
Tôi sững sờ nhìn hết mọi thứ.
Trên bàn có một tờ lịch.
Thời gian là: tháng 4, năm 2026.
Hai năm sau?
Không lẽ… tôi mơ thấy tương lai?
Hình cảnh chuyển tiếp, thời gian đã tới tháng 8 năm 2026.
Cảnh tượng chuyển sang một chiếc giường.
Trần Vọng Dã hai mươi tuổi, dáng người còn đẹp hơn hiện tại.
Ánh đèn mờ ảo, phản chiếu nhịp điệu lên xuống.
Mồ hôi từ trán cậu ấy nhỏ xuống:
“Dương Văn Nguyệt, em nhìn tôi đi, tôi là cún ngoan của em, đừng bỏ rơi tôi nữa, được không?”
Cậu ấy thành kính như một tín đồ, khẩn cầu như vậy.
Tôi không thể nhìn nổi hình ảnh quá ướt át như vậy nữa.
Tỉnh giấc.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Chỉ là mơ thôi, không sao đâu.
Tôi tự an ủi mình, cố quên giấc mơ đi.
8
Sáng hôm sau.
Trần Vọng Dã vốn hay ngủ một mạch đến trưa mới dậy.
Nay lại ngồi đờ đẫn trên ghế sô pha từ tám giờ.
Dưới mắt cậu ấy có quầng thâm, trông như ngủ không được ngon cho lắm.
Tôi bình tĩnh chào: “Dậy sớm ghê.”
Cậu ấy bật phắt dậy khỏi ghế sô pha, giống như vừa nhìn thấy mãnh thú và nước lũ:
“Cô… cô…”
“Cô cái gì mà cô, muốn nói thì nói đi.”
“Tôi tuyệt đối không thể nào thích cô, cũng tuyệt đối không bao giờ gọi cô là chị!”
“Thần kinh!”
Tôi quan sát cậu ấy.
Lưỡi líu, tai đỏ rực.
Không giống vẻ hung hăng thường ngày.
Chuyện lạ.
Tôi ném một quyển từ điển qua: “Rảnh quá thì học từ vựng đi.”
Mấy ngày tiếp theo.
Tôi cũng mơ thấy các cảnh tượng mờ ảo giống như tương lai.
Đồng thời đều liên quan đến Trần Vọng Dã.
Tôi của năm 2026, có công việc đàng hoàng, mặc áo sơ mi trắng và váy công sở mỗi ngày.
Trần Vọng Dã ở trong mơ, giống như rất thích bộ đồ đó.
Cậu ấy thường từ từ cởi nút áo của tôi.
Lúc thì dùng tay, lúc thì dùng răng.
Từ từ hôn lên phần da thịt lộ ra.
Nhìn lại hiện thực thì.
Trần Vọng Dã tránh tôi như tránh tà.
Ngay cả khi lên lớp, cũng nói dối bị bệnh, liên tục xin nghỉ học.
Nói dối quá nhiều, thì sẽ trở thành sự thật.
Ngày này cuối tuần, Trần Vọng Dã như mong muốn đã đổ bệnh.
Cậu ấy sốt cao đến 39 độ, ngây ngô dại khờ, không rời giường được.
Thế mà hôm nay không có giúp việc, trong biệt thự chỉ còn lại tôi và cậu ấy.
Vì cân nhắc sự an toàn, tôi gọi điện thoại cho Trần Đổng.
Không đợi tôi nói xong bệnh tình, Trần Đổng đã cắt lời tôi:
“Cho nó nằm vài ngày là khỏe, sau này bị ốm cũng không cần báo tôi.”
Tôi khẽ run: “Không đưa cậu ấy đi bệnh viện à?”
“Không cần thiết.”
Bên kia truyền đến tiếng hô “Đánh hay”.
Trần Đổng đang đánh golf.
Tôi nói: “Hay là, ngài đánh xong rồi thì đi xem cậu ấy chút?”
“Tôi bận lắm.”
Trần tổng lịch sự nhưng xa cách:
“Cô giáo Dương, cô cứ để nó tự sinh tự diệt là ổn thôi.”
“Như vậy sao được?”
“Tôi không chỉ có mỗi mình nó là con trai. Nó là đứa vô dụng nhất, tôi đã kiên nhẫn với nó lắm rồi.”
Tôi lập tức không biết đáp sao.
“Cô thấy ngón tay gãy bên tay trái nó không?” Trần Đổng bỗng hỏi.
“Tôi thấy rồi.”
“Do tôi bẻ đấy.”