Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bị thương mà còn đùa, em nghĩ gì vậy?” Anh chẳng vui nổi.
“Em chỉ nhớ anh nên tới thăm.” Tôi tủi thân nói.
“Vậy thì được. Chỉ là…” Anh lúng túng.
“Em biết rồi, vì có quá nhiều người theo đuổi anh ở trường đúng không?”
Anh lại nhìn tôi một cái, không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn tay tôi đang được băng bó, ánh mắt đầy xót xa.
Thời gian đó, mọi bài tập cần viết tay, anh đều làm thay tôi.
Lên năm ba, trường anh tổ chức văn nghệ.
Anh bảo có món quà đặc biệt tặng tôi.
Tôi đến vị trí anh đặt sẵn. Anh nói mình đang ở hậu trường.
Nửa chương trình, anh bước ra sân khấu, cầm đàn guitar.
Anh tự đệm, tự hát ca khúc "Lưu tinh vũ" của F4.
Tôi chẳng ngờ, anh biết hát, lại biết đàn.
Ánh mắt anh nhìn tôi, hát dành riêng cho tôi – vừa chân thành, vừa dịu dàng, khiến tôi rơi nước mắt.
Dưới khán đài, mọi người cùng hát theo. Nhiều người cũng xúc động đến bật khóc.
Tôi và Quý Như Phong đã cùng nhau đi qua quá nhiều lần tan hợp.
Giữa một thời đại đầy vật chất và vội vã, việc chậm rãi yêu một người, chờ đợi một người, thấu hiểu một người – đã trở thành điều thật khó.
May mắn là chúng tôi đã cùng vượt qua mọi chông gai để đến được bên nhau.
Trên sân khấu, anh cầm micro gọi to: “Thiến Thiến, lên đây nào!”
Khán đài rộ lên tiếng bàn tán, ai nấy đều ngó quanh tìm tôi.
Ghế tôi ngồi ngay lối đi, nên tôi lập tức chạy lên sân khấu.
Ca khúc vang lên đoạn:
“Em có anh, sẽ không còn lạc lối.
Anh sẽ cùng em ngắm mưa sao băng rơi trên mặt đất này.
Để giọt nước mắt em rơi trên vai anh.
Em hãy tin vào tình yêu này, anh sẽ vì em mà dũng cảm.
Em sẽ thấy hạnh phúc ở nơi đây.”
Anh nhẹ nhàng kéo tôi lại gần, tiếp tục hát.
Tiếng hát anh gần bên tai tôi, giống như đang lắng nghe chính trái tim anh.
Khán đài bỗng ồn ào, nhiều người đứng dậy, cho đến khi cả khán phòng đều đứng.
Rồi không biết từ đâu, toàn bộ đèn sân khấu vụt tắt.
Chỉ còn lại anh và tôi, được ánh sáng rọi lên.
Tiếng hò reo như vỡ tung.
Hàng ghế cuối bỗng giơ lên dãy chữ phát sáng:
“Dương Thiến, anh yêu em.”
Một giọt nước mắt rơi xuống tay tôi. Ngẩng đầu, tôi thấy anh cũng đã khóc.
Khi âm thanh cuối cùng của đàn ngân lên, anh cúi xuống… hôn tôi.
Sân khấu vẫn còn náo nhiệt, nhưng anh dắt tay tôi bước ra ngoài.
Chúng tôi đi dạo giữa sân trường, tay trong tay. Cả không gian như chỉ còn hai người.
Tôi đứng lại, khóc thật lớn. Anh ôm tôi, vỗ về rất lâu.
“Thích không?” – Anh hỏi.
“Thích.” – Tôi gật đầu.
“Thích bất ngờ hay thích anh?”
“Cả hai.” – Tôi ôm anh thật chặt.
28
Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại quê nhà, thi đậu một vị trí biên chế nhà nước. Công việc ổn định, cuộc sống dần đi vào quỹ đạo.
Còn anh, sự nghiệp kinh doanh khu vui chơi điện tử phát đạt rực rỡ. Mở thêm một chi nhánh ngay tại thị trấn, chính thức trở thành ông chủ lớn. Dạo gần đây lại đang tất bật chuẩn bị mở chuỗi cửa hàng ở một thành phố tuyến hai khác.
Tình cờ tôi lại gặp lại Lưu Tiếu Tiếu – cô ta những năm qua cũng sống khá tốt. Học đại học xong trở về thi công chức, cũng ổn định như tôi.
Ba mẹ tôi giờ đã có tuổi, bắt đầu giục tôi nhanh chóng lấy chồng.
“Em gái con sắp vào đại học rồi, con cũng nên tìm người mà gả đi, học phí cho nó chẳng nhỏ đâu.”
Những lời ấy lọt vào tai, tim tôi không khỏi nhói. Khi ấy, Quý Như Phong ngồi bên cạnh, kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy đầy xót xa.
Chúng tôi hẹn gặp ba mẹ tôi vào cuối tuần, chính thức ra mắt.
Ba mẹ tôi cũng có biết chút ít về Quý Như Phong từ hồi cấp ba, nhưng ấn tượng không tốt lắm.
Cuối tuần, buổi sáng anh phải đi bàn dự án, nên hẹn gặp vào buổi chiều. Tôi đến trước, đặt sẵn bàn, đợi ba mẹ đến.
Không ngờ, ba mẹ tôi không chỉ đến hai người, mà còn dẫn theo một người đàn ông.
Anh ta hơi béo, mười ngón tay đeo đầy nhẫn vàng lấp lánh, cả người toát lên vẻ phô trương và tục tĩu.
“Con à, đây là con trai của lãnh đạo ba, muốn làm quen với con.” Ba tôi cười nịnh.
Mẹ thì liên tục ra hiệu bằng mắt, ghé tai tôi thì thầm:
“Nhà nó hứa sính lễ ba trăm triệu đấy!”
Tôi cau mày:
“Con đã dắt bạn trai đến gặp mặt rồi, ba mẹ giới thiệu làm gì nữa?”
Họ chẳng buồn nghe:
“Tiểu Huy à, con thấy con bé thế nào?”
“Cũng... cũng xinh.” Gã kia nói mà ánh mắt khiến tôi rợn người.
“Con đã có bạn trai rồi!” Tôi tức giận gắt lên.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Quý Như Phong bước vào, áo sơ mi trắng, thần thái chững chạc, tay còn đeo chiếc đồng hồ tôi tặng anh giá hơn mười triệu.
Ba tôi vốn mê đồng hồ, nhìn thấy ánh mắt sáng rực. Mẹ thì sắc mặt tối sầm, thái độ rõ ràng không thiện chí.