Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng anh vẫn giữ nguyên cái điệu cười đó, như đang chờ xem tôi định làm gì tiếp.
"Mình muốn nôn!" tôi gào lên, cố át tiếng nhạc.
Anh ra hiệu bảo tôi đứng dậy, vừa mới đứng lên thì tôi ngã nhào vào lòng anh.
Chân tê cộng với rượu ngấm, chẳng còn sức mà đứng.
"Ô hô, tự đâm đầu vào ngực người ta à?" giọng anh thấp, nhưng tôi vẫn nghe rõ.
Tôi giả vờ không nghe thấy.
Anh dìu tôi vào nhà vệ sinh.
Tôi vịn vào bồn rửa nôn thốc nôn tháo.
Anh ra ngoài lấy cho tôi một chai nước khoáng.
Tôi súc miệng, người gần như đổ gục xuống theo cánh cửa.
Anh kéo tôi vào người mình đỡ dậy, tôi mới đứng được.
Từ nhỏ, anh ấy đã thích tôi.
Còn Lưu Tiếu Tiếu thì lại thích anh ấy.
Nhưng anh chưa từng nói ra.
Tôi chỉ là vô tình thấy dòng chữ viết trong vở anh.
"Có người luồn tay vào áo mình. Cậu không quản à?" tôi nói nhỏ, giọng khàn.
"Ai?"
Tôi cố mở mắt, chỉ tay: "Thằng mặc áo vàng kia."
Ngay lập tức anh buông tôi ra.
Tôi ngồi bịch xuống đất, đau muốn chết.
Anh nắm cổ áo gã kia kéo ra ngoài.
Đạp một cú rồi khóa trái cửa.
Sau đó bế tôi về chỗ cũ, kê một cái ghế đẩu nhỏ phía sau lưng tôi ngồi dựa.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả động tác của anh trôi chảy như nước.
Tỉnh táo lúc nào, tôi lại bắt gặp ánh mắt của Lưu Tiếu Tiếu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi mệt mỏi vì cả ngày phải đi tàu, cơ thể rã rời. Ngồi một lúc, cuối cùng thiếp đi, tựa vào người đằng sau.
Trong cơn mơ màng, hình như có ai bế tôi xuống cầu thang.
Đặt lên chiếc giường êm ái.
Đến nửa đêm, có ai đó thì thầm bên tai tôi:
"Chúc mừng sinh nhật."
Tôi hơi mấp máy môi, hình như cũng trả lời lại điều gì đó.
9
Nếu sáng hôm sau không ngửi thấy mùi khói thuốc khắp người, đầu không đau như búa bổ,
tôi sẽ nghĩ đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Tôi lôi hết ga giường, vỏ gối, quần áo bỏ vào máy giặt, thay đồ mới.
Xịt thêm ít nước hoa Chanel — là món quà từ người bạn thân đầu tiên thời cấp 3, Vương Lộ tặng tôi.
Ông bà nội không gọi tôi dậy, chắc lại ra đồng làm sớm.
Cả hai năm nay đã gần sáu mươi mà vẫn còn rất khỏe, cứ rảnh là lại ra ruộng, chẳng thích ngồi yên ở nhà.
Tôi quấn khăn lên đầu, đeo kính râm, ngậm một cái bánh chiên rồi ra cửa đi tìm họ.
Đường ra ruộng là một con đường nhỏ rất thơ mộng, bên phải còn có hồ nước.
Có vài đứa trẻ đang chơi ở bờ hồ.
Đi được một đoạn, tôi thấy ba bóng người, y hệt nhóm hôm qua.
Người đứng bên đường ném đá ra mặt hồ là gương mặt tôi nhớ nhất — Quý Như Phong.
Hai người còn lại ngồi hai bên.
Tôi nghĩ với "trang bị chống nắng toàn thân" thế này thì chắc không ai nhận ra mình.
Ai ngờ vừa đi qua một mét, đã có tiếng gọi:
"Dương Thiến, ở thành phố về là không quen bạn học cũ nữa à?"
Câu đó khiến tôi rất khó chịu.
Tôi chẳng phải cố tình né tránh, chỉ là... ngại thôi.
Tôi đứng lại, quay đầu nhìn họ.
Người nói câu đó không phải Như Phong.
Người kia nhìn tôi từ đầu đến chân:
"Trang bị xịn đấy."
"Ông bà mình chắc đang ở ruộng, mình ra tìm họ." Không ai hỏi, mà tôi lại cố nói.
"Lại đây." anh nhìn tôi.
Tôi vừa bước đến, thì bị anh ôm ngang rồi... nhảy ùm xuống hồ!
Tôi chưa kịp phản ứng, chỉ kịp hét một tiếng rồi chìm hẳn xuống đáy.
Người bình thường thì còn vùng vẫy, tôi thì... giả chết luôn.
Đến khi anh kéo tôi lên, gỡ khẩu trang ra khỏi mặt tôi.
Trên bờ, mấy đứa cười ầm cả lên.
Tôi đeo kính râm, nhìn thẳng vào anh.
"Muốn chết rồi bám theo tôi à?" anh nói.
"Ai đẩy mình xuống hả?" tôi ngơ ngác.
Hồ này sâu khoảng 1m7, chân tôi không hề chạm đất.
"Đồ điên!" tôi chửi.
"Đúng, tôi điên đấy." anh cười khẩy, kéo tôi bơi về phía bờ.
Vừa lên đến bờ, tôi không nói lời nào, đi thẳng về nhà.
10
Khoảng một tuần sau đó, tôi không dám ra ngoài.
Chỉ ở nhà làm bài tập, đọc sách.
Ông bà nội tôi ngày nào cũng ra đồng làm việc, còn tôi ở nhà nấu cơm.
Một buổi tối, bên ngoài trời đổ mưa to, tôi vừa tắm xong, đang ngồi trước bàn học.
Bài tập hè của học sinh cấp ba ở thành phố chất như núi, tôi buộc phải làm mỗi ngày một ít, nếu không thì không kịp nộp.
"Ầm" một tiếng, cửa sổ bị va đập mạnh khiến tôi giật mình.
Tôi cứ tưởng là gió nên không để ý.
Cho đến khi nghe thấy tiếng gõ, tôi kéo rèm ra suýt nữa thì ngất.
Là Quý Như Phong đang bám ngoài cửa sổ, người ướt sũng.
Tôi lập tức mở cửa kéo anh vào.
Ông bà tôi gọi một tiếng, tôi đáp:
“Không sao đâu ạ, gió to quá thôi.”
Khóe miệng anh bầm tím, còn có vết máu, chắc mới bị đánh.
Tôi không nói gì, lấy lọ cồn iốt mang từ thành phố về chuẩn bị khử trùng cho anh ấy.
Anh ấy đột nhiên cúi đầu ngửi cổ tôi:
“Cậu thơm thật đấy.”