Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Đây quả thực là một sự hiểu lầm đầy đẹp đẽ.
Trong giờ thể dục giữa buổi, thầy giám thị đã l én l út vào lớp, l ục l ọi ngăn bàn của tôi và tìm thấy tám bức thư tình.
Tôi muốn đứng bật dậy mắng thầy vì đã x âm ph ạm quyền r iêng t ư của tôi, nhưng cuối cùng lại co rúm người lại, lủi thủi theo sau đến văn phòng.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Tinh Trạch cũng được gọi đến.
Tuần trước, cậu ấy đã phải kiểm điểm trước toàn trường vì nhuộm tóc vàng. Thầy giám thị yêu cầu cậu ấy nhuộm lại ngay lập tức.
Kết quả là ngày hôm sau, cậu ấy c ạo tr ọc đầu, nghênh ngang đến trường, suýt nữa thì làm thầy tức ch ếc.
Một tuần trôi qua, trên đầu cậu ấy đã lún phún những sợi tóc đen, cùng với vẻ mặt bất cần và đôi mắt phượng hất lên, trông thật ngầu và ng ổ ng áo.
Thầy giám thị vừa mở miệng là một tràng giáo huấn: “Em là vũng bùn thì thôi đi, còn muốn kéo cả hạt giống tốt của lớp trọng điểm thối rữa theo em hay sao…”
Đã mấy lần tôi muốn mở lời giải thích tất cả mọi chuyện.
Nhưng nếu làm vậy, thầy chắc chắn sẽ bắt tôi khai ra người đã nhờ vả, uy tín của tôi sẽ hoàn toàn m ất sạch.
Sau một hồi đắn đo, tôi vẫn không dám mở lời.
Đợi thầy giám thị nói xong, Thẩm Tinh Trạch quay sang nhìn tôi, hỏi: “Cậu tên gì, học lớp nào?”
Thầy giám thị suýt sặc: “Tống Tiểu Trúc, em nhìn xem, em viết nhiều thư tình như vậy, mà nó còn chẳng biết tên em! Đã thích nó đến thế rồi, tôi sẽ tác thành cho em, đọc to những bức thư tình em đã viết đi.”
Gì cơ?
Không cần thiết đâu ạ, trong văn phòng còn có rất nhiều thầy cô giáo khác màaaa!
Thầy giám thị đ ập bàn: “Đọc đi.”
Tôi run rẩy cầm lấy tờ giấy viết thư.
Miễn là không phải gọi phụ huynh, liều thôi!
Thẩm Tinh Trạch nhướng mày, cắt ngang khi tôi đang đỏ mặt tía tai: “Ước gì tôi như sao, em như trăng, đêm đêm ánh sáng gì gì đó, câu này có nghĩa là gì?”
Hả?
Thầy giám thị sắp ph át đ iên: “Thẩm Tinh Trạch, đọc sách nhiều vào, không thì đến cả thư tình cũng không hiểu đâu.”
Thẩm Tinh Trạch khẽ c ười nh ạo: “Không phải viết ba chữ ‘tôi thích cậu’ là được rồi sao?”
Thầy giám thị phải uống liền hai viên thuốc h ạ h uyết á p, bảo chúng tôi ngày mai nộp bản kiểm điểm dài hai nghìn chữ, rồi đuổi chúng tôi ra khỏi văn phòng.
Tôi vội vã quay về lớp, nhưng Thẩm Tinh Trạch với đôi chân dài ngoằng, vươn tay chặn tôi lại: “Tống Tiểu Trúc, không ngờ cậu lại thích tôi đến thế, cất giữ nhiều thư tình như vậy mà không dám đưa.”
Tôi cười gượng gạo, không dám nhìn thẳng vào đ ại c a lừng lẫy của trường: “Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, những bức thư này đều là tôi viết giúp người khác.”
Cậu ấy kiêu ngạo nhướng mày: “Không cần che giấu, nhiều người thích tôi lắm, không thiếu một người như cậu. Đã viết hay như vậy, bản kiểm điểm của tôi cũng giao cho cậu đấy nhé.”
“Sao lại như thế!”
Tôi viết thuê đều phải thu phí mà.
Cậu ấy từ từ tiến lại gần tôi, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng s ắc b én: “Nếu không phải vì cậu, tại sao tôi đang ngủ yên lành lại bị lôi đến đây chịu m ắng?
“Nếu cậu không viết, vậy thì tôi đành miễn cưỡng nói với thầy giám thị rằng tôi cũng thích cậu…”
“Tôi viết!”
Cậu ấy hài lòng nhếch mép, sải bước xuống lầu.
Tôi giơ nắm đấm, đấm mạnh vào không khí về phía bóng lưng của cậu ấy.
Cậu ấy khựng lại, khiến tôi giật mình, vội vàng đưa tay lên gãi đầu lia lịa.
Nhưng cậu ấy không quay đầu lại, giọng nói lười biếng vang lên: "Cảm ơn nhé, Tống Tiểu Trúc."
Tiểu Trúc, Tiểu Trúc, tôi tên là Tiểu Trúc!
Quay về lớp, quả nhiên các "khách hàng" của tôi đang đợi tôi.
Khi biết tôi không bán đứng họ, họ cảm động đến rơi nước mắt.
Và còn hứa rằng sau này sẽ tiếp tục "kinh doanh" với tôi.
Tôi ủ rũ: "Các cậu không cần tìm tôi nữa đâu, thư tình phức tạp quá cậu ấy không hiểu đâu, các cậu chỉ cần viết ba chữ 'tôi thích cậu' là được rồi!"
"Thật hay giả đấy!"
"Thật mà, chính miệng cậu ấy nói."
Sáng sớm hôm sau, tôi đến lớp với đôi mắt thâm quầng.
Bốn nghìn chữ kiểm điểm, lại còn phải viết sao cho thật độc đáo, tôi kh ổ quá đi mà.
Trong giờ tự học buổi sáng, tôi lim dim buồn ngủ, bạn cùng bàn chọc tôi: "Thẩm Tinh Trạch đang ở ngoài kìa!"
2
Quay đầu nhìn ra, Thẩm Tinh Trạch đang dựa vào cột hành lang, cười và ngoắc tay với tôi.
Ánh nắng buổi sớm tháng chín chiếu lên khuôn mặt chàng trai, một nửa khuôn mặt cậu ấy sáng trong như trong suốt, một nửa còn lại chìm trong bóng tối.
Nụ cười đó, một nửa rực rỡ, một nửa lại lạnh lùng đến rợn người.
Tôi rùng mình, cơn buồn ngủ tan biến hết.
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi ngồi không yên.
May mắn thay, vài phút sau, tiếng chuông tan học vang lên.
Tôi lề mề không chịu ra khỏi lớp, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cậu ấy nhướng mày lạnh lùng với tôi, trong mắt đầy vẻ đe dọa.
Trong trường có rất nhiều lời đồn về cậu ấy, câu chuyện rợn người nhất là cậu ấy một mình đánh bại tám học sinh trường nghề, cuối cùng đánh cho những người đó răng rụng đầy đất.
Với cánh tay và đôi chân nhỏ bé của tôi, chắc cậu ấy vặn một cái là gãy luôn quá.
Tôi hít một hơi thật sâu, cầm bản kiểm điểm ra ngoài, nhét vào lòng cậu ấy rồi chạy đi.
Kết quả là cánh tay bị cậu ấy tóm lấy: "Chạy gì mà chạy!"
"Tôi, tôi viết xong rồi."
Cậu ấy giũ giũ bản kiểm điểm, khóe môi nở một nụ cười khiến tôi rợn tóc gáy: "Để tôi đếm xem, cậu có viết đủ hai nghìn chữ không."
???
"Một, hai, ba…"
Với tốc độ này, chắc chắn mười phút giải lao không đếm xong được.
Tôi yếu ớt nói: "Đây là giấy tập làm văn, một dòng hai mươi lăm ô, cậu chỉ cần đếm có bao nhiêu dòng là được…
"Chỉ nhiều hơn chứ không thiếu đâu."
Tôi là học sinh ngoan, viết bản kiểm điểm không dám cẩu thả.
Cậu ấy liếc tôi một cái: "Cậu nghĩ tôi không biết chắc, chỉ là đang trêu cậu mà thôi."
Nắm đấm nhỏ của tôi đã siết chặt lại.
Hèn chi nhiều người tìm cậu ấy đánh nhau như vậy, cậu ấy thật sự rất đáng bị đấm.
Cậu ấy lười biếng đếm một lúc lâu, cuối cùng cũng đếm xong.
Thừa mười một chữ.
Bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ.
Kết quả là tôi vừa sải bước, cậu ấy lại tóm lấy tôi: "Gấp gì!"
Cậu ấy từ trong túi lôi ra một xấp giấy nhăn nhúm màu hồng: "Cậu giải thích cho tôi xem, chuyện này là sao."
Nhìn chất lượng giấy và màu sắc, không nghi ngờ gì nữa, là thư tình.
Tôi mở ra xem, ôi trời, trên đó là một hàng chữ lớn chói lòa: Thẩm Tinh Trạch, tôi thích cậu, làm bạn trai tôi nhé!
Mở thêm một tờ nữa, vẫn là: Thẩm Tinh Trạch, tôi thích cậu, có thể làm bạn gái cậu không?
…
Tôi muốn cười nhưng không dám, chỉ có thể chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cậu ấy: "Không phải cậu nói thư tỏ tình nên viết như vậy sao?"
Thẩm Tinh Trạch nghiến răng: “Vậy là cậu đã nói với họ?”
“Tôi đã giải thích với cậu rồi, tôi chỉ viết thuê thôi.” Mặt cậu ấy sa sầm, tôi bắt đầu nhụt chí, hạ giọng: “Tôi cũng chỉ là giúp họ làm điều mà cậu thích thôi.”
“Tống Tiểu Trúc!!”
Tôi nhảy dựng lên, co giò chạy thẳng về lớp, rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại: “Kiểm điểm tôi cũng viết rồi, chúng ta huề nhau.
“Tôi thật sự không thích cậu, sau này đừng tìm tôi nữa.”
Hét một hơi xong, tôi mới phát hiện các bạn học trong lớp đều đang nhìn tôi với vẻ mặt “thì ra là thế”, “thâm thúy”, “chúng tôi đã hiểu”, “chúng tôi thích cặp đôi này”.
Ôi ôi ôi…
Không phải như các cậu nghĩ đâu.
Chuyện tốt thì không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì lan xa nghìn dặm.
Chẳng mấy chốc, toàn khối đã có lời đồn, nói rằng đại ca Thẩm Tinh Trạch đã tỏ tình với học bá Tống Tiểu Trúc lớp 1, nhưng bị từ chối một cách phũ phàng.