Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Tôi trở thành người nổi tiếng của trường, “người phụ nữ của đại ca”, thường xuyên bị người khác chỉ trỏ, bàn tán.
“Người mà Thẩm Tinh Trạch thích chính là cô ấy.”
“Cô ấy lại từ chối, rốt cuộc cô ấy nghĩ gì vậy.”
“Nếu được hẹn hò với một chàng đẹp trai như Thẩm Tinh Trạch, cãi nhau tôi cũng tự tát mình.”
...
Ối, quá đáng rồi đấy, chị em.
Rồi đến thứ bảy.
Đến lượt tôi trực nhật, dọn dẹp xong muộn hơn bình thường hơn hai mươi phút. Chủ nhật không học, để kịp chuyến xe cuối cùng về huyện, tôi chạy vội trên con đường tắt.
Kết quả, vừa rẽ qua một con hẻm nhỏ, tôi nghe thấy tiếng một người đàn ông thô lỗ: “Thẩm Tinh Trạch, lần này tao không đánh gãy chân mày thì tao không phải là người!”
Tôi phanh gấp, rướn cổ nhìn vào, ôi trời, hơn chục thằng con trai to khỏe như trâu quay lưng về phía tôi, bao vây Thẩm Tinh Trạch.
Người đứng đầu là đại ca Long, trên cánh tay còn xăm một con rồng đen, trông rất đáng sợ.
Thẩm Tinh Trạch gầy cao, so với đám người này, cậu ấy giống như một cây tre vậy.
Tôi và cậu ấy không thân, quan tâm sống chết của cậu ấy làm gì.
Tôi rụt cổ lại định chuồn, lúc này ánh mắt của Thẩm Tinh Trạch lại xuyên qua kẽ hở của đám đông mà nhìn về phía tôi.
Tim tôi thắt lại.
Cậu ấy nhướng mày, khẽ mấp máy môi.
Tôi nheo mắt, cậu ấy lặp lại.
“Đi đi!”
“Đi đi!”
Tôi co giò chạy.
Cậu ấy bảo tôi đi, với tay chân nhỏ bé của tôi, liệu có thể xen vào chuyện này không.
Cùng lắm thì lát nữa đến nơi an toàn, tôi sẽ báo cảnh sát.
Phía sau đã vang lên tiếng đánh nhau.
“Cái mặt này nhìn là thấy ghét, đánh vào mặt nó!”
...
Đồn công an gần nhất cũng phải năm, sáu trăm mét.
Đợi cảnh sát đến, Tchắc hẩm Tinh Trạch cũng tàn phế rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra khỏi túi, vặn âm lượng lớn nhất, bật loa ngoài, sau khi tìm kiếm trên Baidu, tôi đặt điện thoại sau một tảng đá ở góc hẻm.
“Tít wuu tít wuu tít wuu…”
Tiếng còi báo động chói tai vang lên ầm ĩ.
Đám người trong hẻm khựng lại, đại ca Long bực bội: “Chết tiệt, ai báo cảnh sát!”
Thẩm Tinh Trạch lại cười: “Còn đánh nữa không, nghe nói tháng trước mày đủ 18 rồi. Tiếc quá, tao thì chưa!”
“Thẩm Tinh Trạch, mày đợi đấy!”
Tên đó dứt lời, tiếng bước chân lộn xộn nhanh chóng vang lên.
Họ chắc chắn là đang chạy trốn.
Tôi hít một hơi thật sâu, đi ra từ phía sau bức tường, ngồi xổm xuống nhặt điện thoại của mình.
Đúng lúc này, một bàn tay dính máu đặt lên màn hình điện thoại của tôi.
4
Chết rồi, liệu mánh khóe nhỏ của tôi có bị lũ du côn phát hiện không?
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người, tôi không dám ngẩng đầu lên, run rẩy nói: “He he he… Điện thoại của ai vậy nhỉ, sao lại rơi ở đây?”
“Của tôi.”
Bàn tay dính máu nhặt điện thoại lên.
???
Cả cái điện thoại Honor 7 cũ rích của tôi cũng không tha sao?
Tôi ngẩng phắt đầu lên, đối diện với ánh mắt trêu chọc của Thẩm Tinh Trạch.
Ngón tay cậu ấy vuốt ve màn hình điện thoại: “Gan bé tí mà dám xen vào chuyện đánh nhau của tôi!”
Tôi giận dỗi trừng mắt: “Sao cậu lại lấy oán báo ân thế, trả điện thoại cho tôi.”
Cậu ấy giơ điện thoại lên cao, tôi nhảy lên để giật lấy.
“Với cái chân ngắn của cậu, bỏ cuộc đi.”
Quá đáng thật.
Đáng lẽ lúc nãy tôi nên để cậu ấy bị đánh chết mới phải.
Tôi nhảy mấy lần đều không với tới, nụ cười trên mặt cậu ấy bỗng nhiên biến mất, đột ngột nắm lấy cổ tay tôi.
“Cậu làm gì?”
Tôi cố gắng vùng ra.
“Chạy đi, đồ ngốc, bọn họ phát hiện rồi!”
Tôi quay đầu lại, ôi trời, quả nhiên đại ca Long và mấy tên khác đã xông ra từ cuối hẻm, gầm lên với chúng tôi: “Hai đứa bây đứng lại!”
Tôi cũng đâu có ngốc.
Thẩm Tinh Trạch kéo tôi chạy như điên, chúng tôi đuổi theo hướng mặt trời lặn, gió thu lướt qua tai, lồng ngực như bốc hỏa.
Ánh hoàng hôn cuối cùng chìm xuống đường chân trời, cậu ấy thở hổn hển buông tay tôi ra: “Thôi, cắt đuôi được rồi.”
Tôi chống vào cái cây lớn trước mặt, thở hổn hển.
Thẩm Tinh Trạch liếc nhìn tôi, trong ánh mắt đầy vẻ cười cợt: “Mọt sách, tập luyện nhiều vào, chạy có chút xíu đã thế này rồi.”
Tôi hít thở sâu vài lần, “vèo” một cái giật lại điện thoại của mình, rồi nhấc chân đi.
Tôi đâu có bị đuổi đánh hằng ngày đâu mà phải luyện kỹ năng chạy trốn này làm gì.
Cậu ấy thong thả đi theo sau: “Nói có hai câu mà đã giận rồi, xem ra cậu không phải là heo con mà là cá nóc thì đúng hơn!”
Tôi dừng lại, lặng lẽ nhìn cậu ấy: “Tôi phải đến ga Bắc để bắt xe về nhà, cậu đừng đi theo tôi, người mà họ muốn tìm là cậu chứ không phải tôi.”
Cậu ấy sững sờ hai giây, rồi cười nhạt: “Nói đúng, cậu đi đi.”
Tôi chạy nhanh, khi qua đường thì hơi nghiêng đầu, thấy cậu ấy vẫn đứng yên tại chỗ.
Trời đã tối, đèn đường vẫn chưa sáng.
Cậu ấy đứng trong bóng cây long não, chiếc áo phông đen khiến cậu ấy như được bao phủ bởi một lớp sương mù không thể xuyên thủng.
Cứu người và chạy trốn đã làm mất thời gian, khi tôi đến được ga Bắc, chiếc xe buýt quả nhiên đã chạy mất rồi.
Bên đường có tài xế taxi đen mời chào tôi.
“Em gái, đi Tương Âm không? Bốn mươi tệ một người, đi ngay.”
Đắt gấp đôi xe buýt.
Trong lúc tôi do dự, tài xế đã mở cửa xe.
Ba người đàn ông trong xe vốn đang trò chuyện bằng thứ tiếng địa phương khó hiểu, thấy tôi thì ngừng nói, nhìn tôi với vẻ hứng thú.
“Tôi đang vội về, tính rẻ cho em, ba mươi thôi.” Tài xế vừa nói, vừa ấn lưng tôi vào trong xe.
“Thôi, tôi không đi đâu.”
“Vậy thì hai mươi tệ, đừng lề mề nữa, nhanh lên.”
Anh ta càng giảm giá, tôi càng sợ, tay run lên bần bật.
Tôi lùi lại, nhưng không thể chống lại sức mạnh của người tài xế.
Đang lúc giằng co, một bàn tay trắng trẻo, gầy gò nắm lấy cổ tay tài xế: “Không nghe em gái tôi nói không đi à?”
5
Là Thẩm Tinh Trạch.
Đèn đường đã sáng, ánh sáng vàng ấm áp không thể che giấu vẻ sắc lạnh trên khuôn mặt tuấn tú của cậu ấy.
Người tài xế đau đớn buông tay, Thẩm Tinh Trạch vươn tay còn lại, kéo tôi ra sau lưng, lạnh lùng đối mặt với tài xế.
Cuối cùng tài xế “phì” một tiếng, rồi lái xe đi.
Chiếc xe đi khuất, cậu ấy hung dữ quát tôi: “Não cậu bị úng nước à, một cô gái độc thân như câuh mà cũng dám đi cái loại taxi đen này?”
Tôi ấm ức đến đỏ hoe mắt: “Tôi vì giúp cậu nên mới lỡ chuyến xe cuối cùng, ban nãy tôi sợ muốn chết, thế mà cậu còn quát tôi!”
Thẩm Tinh Trạch bực bội vò đầu: “Vậy tại sao cậu phải đi taxi đen? Tuần sau có kỳ nghỉ Quốc khánh dài, lúc đó về không được sao?”
“Ngày mai là sinh nhật tôi, tôi đã hẹn với mẹ là sẽ đón cùng nhau.” Tôi mím môi: “Không sao đâu, cậu nói đúng, tôi sẽ về vào kỳ nghỉ Quốc khánh.”
Thẩm Tinh Trạch nhìn tôi mấy giây, đột nhiên giơ tay chặn một chiếc taxi đang đi tới: “Lên xe đi!”
???
“Coi như cậu may mắn đi, ngày mai bà nội tôi cũng mừng sinh nhật bảy mươi tuổi, tôi cũng vừa hay phải về quê một chuyến.”
“Trùng hợp vậy sao?”
“Chứ sao, lẽ nào là tôi lo cậu bị mổ lấy thận nên mới xuất hiện ở ga Bắc à?”
Chiếc xe chạy được một đoạn, tôi móc trong túi ra bốn mươi tệ: “Để tôi trả một ít tiền xe.”
Đi taxi về ít nhất cũng phải hai trăm tệ, tôi cũng muốn trả sòng phẳng lắm, nhưng ví tiền không cho phép.
Cậu ấy lấy mã QR ra: “Chuyển qua WeChat cho tôi, thêm bạn bè trước đã.”
Tôi thêm bạn bè rồi chuyển tiền cho cậu ấy, cậu ấy nhấn trả lại ngay.
???
Đây là chiêu trò gì vậy?
Cậu ấy đút điện thoại vào túi quần, kiêu ngạo nói: “Thôi, không có cậu tôi cũng phải về, coi như cảm ơn hôm nay cậu đã giúp tôi.”
Tôi mạo hiểm tính mạng giúp cậu ấy một lần, mà chỉ đáng giá bốn mươi tệ thôi sao.
Hình như hơi lỗ.