Viết Giúp Người Ta, Viết Luôn Vào Chuyện Chúng Ta - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cậu ấy đã ở trên taxi rồi.


Xuống taxi, cậu ấy vừa vặn thấy tôi mua đồ xong quay về khách sạn, còn tên đại ca Long kia, dẫn theo mấy tên đàn em đi theo tôi.


Trước đây em gái của đại ca Long thích Thẩm Tinh Trạch, đã tỏ tình với cậu ấy.


Thẩm Tinh Trạch đã từ chối nhiều lần.


Sau đó, cô em gái say rượu, lỡ chân ngã từ tầng ba xuống, rồi chết.


Lũ du côn muốn Thẩm Tinh Trạch cũng nếm trải cảm giác đau khổ bất lực, nên muốn gây rắc rối cho tôi.


Hắn muốn bẻ gãy đôi cánh của tôi, không cho tôi bay lên.


Thẩm Tinh Trạch phát hiện ra, ngăn cản lũ du côn, hai bên đánh nhau.


Còn tôi lúc đó cắm đầu chạy về khách sạn, hoàn toàn không quay đầu lại.


Tôi đã từng nhìn thấy bàn tay đầy máu qua khe hở của đám đông.


Nhưng tôi lại không nhận ra, đó là tay của Thẩm Tinh Trạch.


Nếu lúc đó tôi quay đầu lại…


Nếu tôi chịu lắng nghe lời giải thích của cậu ấy nhiều hơn…


Tôi cứ nghĩ mình đã quên rồi.


Nhưng khi thực sự muốn liên lạc, số điện thoại của cậu ấy lại ngay lập tức hiện lên trong đầu tôi.


Hóa ra nó chỉ bị chôn vùi, chứ chưa bao giờ bị lãng quên.


Điện thoại không gọi được, đã tắt máy.


Tôi hỏi Tần Nhan, hỏi thằng béo, hỏi thằng tóc xoăn, họ đều không liên lạc được với cậu ấy.


Cậu ấy nói muốn đi lang thang một mình, rồi tắt máy, như thể bốc hơi khỏi thế gian.


22


Đêm đó, tôi lại mơ thấy cậu ấy.


Cậu ấy viết một dãy số QQ trên khoảng trống của nháp: "Quay về nhớ kết bạn với tôi!"


Tôi giật mình tỉnh dậy.


Đúng vậy, chúng tôi đã kết bạn QQ, nhưng sau đó vẫn dùng WeChat, nên tôi đã quên mất chuyện này.


Tôi bật dậy mở máy tính xách tay, bắt đầu viết email cho cậu ấy.


"Thẩm Tinh Trạch:


Tháng 11 ở Thượng Hải vẫn còn hơi nóng, hôm nay tôi đi dạy kèm, cô bé học lớp 6 nói, cô bé có người mình thích rồi.


Thật ra tôi cũng có..: "


“Thẩm Tinh Trạch: Đôi Một Một (11/11), bạn cùng phòng mua rất nhiều đồ, tôi có 4560 tệ, có thể mua được cậu không? Xin lỗi, trước đây là tôi sai rồi.”



Mỗi email đều có tệp đính kèm, là những tài liệu học tập mà tôi đã tổng hợp.


Cậu ấy không bao giờ trả lời.


Nhưng tôi đã thử thu hồi email, không thành công.


Điều đó chứng tỏ, cậu ấy đã xem những email đó.


Viết email cho cậu ấy trở thành một thói quen.


Vui vẻ, không vui, mong đợi, thất vọng…


Email trở thành nơi để tôi trút hết cảm xúc của mình.


Thời gian trôi rất nhanh, tôi đã học năm thứ hai.


Từ một sinh viên năm nhất trở thành đàn chị.


Năm nay, rất nhiều chuyện đã xảy ra.


Tôi vào hội sinh viên, trở thành phó chủ tịch.


Tôi tham gia câu lạc bộ cầu lông, kết thêm được một nhóm bạn.


Tôi làm thêm hai công việc gia sư, kiếm được học bổng, tôi cắt tóc ngắn.


Tôi còn…


Phạm Phạm đẩy nhẹ tôi: “Tiểu Trúc, cậu ngẩn ra đó làm gì, mau giúp em gái này đối chiếu thông tin đi!”


Tôi lấy lại tinh thần: “Xin lỗi, tôi đã lơ đễnh, em là Trương Tiểu Lâm đúng không?”


“Vâng ạ…”


“Đây là bản đồ trường, trên đó có đánh dấu vị trí và đường đi đến ký túc xá của em, đi theo hướng đó, chào mừng em, đàn em!”



Cuối cùng cũng xong việc, tôi cúi đầu sắp xếp tài liệu.


Lúc này, một bàn tay đè lên tài liệu.


Dài, trắng, gân guốc rõ ràng.


Trên kẽ ngón cái, có một hình xăm cây tre nhỏ.


Tôi không dám ngẩng đầu lên, chỉ run rẩy hỏi: “Chào em, em là sinh viên năm nhất à, xin hỏi em tên là gì?”


“Vâng, em là Thẩm Tinh Trạch, nhưng không phải khoa của chị, chị có thể tiếp em được không?”


Tôi từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đầy sao của cậu ấy: “Chào mừng em, đàn em Thẩm.”


“Chào chị, đàn chị Tống.” Cậu ấy cười với tôi, mắt rưng rưng: “Xin hỏi, chị có thể làm bạn gái của em không?”


Nước mắt tôi đã tuôn ra, tôi gật đầu lia lịa.


Cậu ấy tiến lên một bước, ôm lấy mặt tôi: “Vậy, anh có thể hôn em không?”


Hả??


“Cứ coi như em đã đồng ý.”


Nói xong, cậu ấy cúi đầu hôn tôi.


Ngoại truyện


Sau này tôi mới biết, hóa ra lúc đó Thẩm Tinh Trạch đã biến mất, là vì cậu ấy đi ôn thi lại.


Nhưng cậu ấy không chắc chắn có thành công hay không, nên đã không nói với bất kỳ ai.


Cậu ấy ôm lấy vai tôi, hôn lên trán tôi: "Lúc đó anh đã suy sụp vài tháng, một ngày nọ, anh thức dậy và thấy bông hoa trường thọ bên cửa sổ đã nở."


Lưỡng lự rất lâu, vẫn không nói nên lời.


"Anh" "Lúc đó anh nhớ em lắm." Giọng cậu ấy nhỏ dần: "Anh nghĩ anh có thể thử lại, anh vẫn còn cơ hội. Anh đã tự nhủ, nếu anh có thể thi vào trường của em, anh nhất định sẽ nói với em..."


"Không có em, phong cảnh có đẹp đến đâu, trong mắt anh cũng chỉ là màu đen và trắng."


Tôi ngước nhìn cậu ấy: "Thẩm Tinh Trạch, em cho anh xem một thứ này."


"Hả??"


Tôi kéo áo xuống một chút, để lộ vai.


Trên xương quai xanh bên trái, có một hàng hình xăm ngôi sao.


"Đây là xăm cho anh."


Thẩm Tinh Trạch đưa tay nhẹ nhàng xoa: "Xăm từ khi nào, cái này đau lắm đấy!"


"Hồi 11/11 năm ngoái." Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: "Không đau bằng nỗi đau trong lòng em lúc đó."


Tôi nắm chặt tay cậu ấy: "May mắn là, cuối cùng ngôi sao và cây tre cũng gặp được nhau."


Chúng tôi đều không phải là những đứa con được bố mẹ yêu thương nhất, nhưng chúng tôi có thể là người yêu thương nhau nhất.


(Hoàn)

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo