Viết Giúp Người Ta, Viết Luôn Vào Chuyện Chúng Ta - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Mẹ, mẹ đã bốn mươi lăm tuổi rồi, mấy năm nay sức khỏe lại không tốt, bây giờ sinh con rất nguy hiểm, đứa bé này chúng ta không..."


"Chát!"


Chưa nói xong, bố tôi đã tát một cái vào mặt tôi.


"Mày câm mồm, chuyện này không đến lượt mày quyết định."


Mẹ tôi nắm tay ông ta: "Sao ông lại đánh con bé?"


Bà nhìn tôi, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Đã mang thai rồi, với lại mẹ cũng luôn muốn sinh thêm một đứa."


Tôi ôm một bên mặt sưng tấy, chỉ cảm thấy tai ù đi: "Mẹ, mẹ cũng thích con trai hơn sao?"


Mẹ tôi không dám nhìn thẳng vào mắt tôi: "Không phải, mẹ không phải chỉ muốn có thêm một người em để bầu bạn với con sao?"


Bóng đèn sợi đốt cũ kỹ trong phòng bệnh chiếu vào khuôn mặt tôi trắng bệch như ma, tôi gào lên: "Con không cần! Con không cần một đứa em kém con mười chín tuổi."


"Có em trai không tốt sao, sau này con lấy chồng cũng có người làm chỗ dựa."


Khi tôi lấy chồng, thằng bé có lẽ còn chưa đến mười tuổi, chỗ dựa ư??


Thật nực cười.


Tôi cứ nghĩ, ít nhất mẹ cũng yêu tôi sâu sắc.


Tôi đã học hành như điên như dại, từ bỏ các mối quan hệ xã hội, không dám hưởng thụ, chỉ muốn đưa mẹ cùng thoát khỏi vũng bùn ngột ngạt này.


Hóa ra, tất cả chỉ là đơn phương!


Bố tôi chỉ vào mũi tôi: "Không muốn thì cút, cứ coi như tao không có đứa con gái này."


Mẹ tôi khẽ khàng khuyên nhủ.


Nước mắt tôi giàn giụa, lùi lại vài bước, chạy ra khỏi bệnh viện.


Tôi đi lang thang trên đường hết vòng này đến vòng khác.


Nhà nhà đều sáng đèn, gió đêm mang theo mùi thức ăn thơm lừng.


Biết bao ánh đèn, không một ánh nào dành cho tôi.


Biết bao món ăn, không một món nào là của riêng tôi.


Đi không biết bao lâu, điện thoại rung lên.


Là Tần Nhan gọi đến.


Cô ấy hỏi thẳng: "Thẩm Tinh Trạch không đi thi đại học hôm nay, cậu có biết không?"


20


Tôi run bắn người: “Cậu nói gì cơ? Tại sao cậu ấy không đi thi?”


“Cậu không biết thật à?” Tần Nhan tức giận: “Nghe nói là đánh nhau, nhập viện, nên lỡ mất kỳ thi rồi.”


Gác máy, tôi kiên trì gọi cho Thẩm Tinh Trạch.


Gọi đến cuộc thứ năm mươi, điện thoại cuối cùng cũng kết nối được.


“Tiểu Trúc, thi tốt không?” Giọng cậu ấy nghe có vẻ dịu dàng và trầm thấp.


Tôi chất vấn: “Hôm nay cậu không đi thi à?”


Tiếng điện thoại rè rè.


"Ừm."


“Vì đánh nhau nên không đi?”


Lại đợi vài giây, cậu ấy khẽ đáp: "Ừm."


“Thẩm Tinh Trạch.” Nước mắt tôi tuôn rơi, nghẹn ngào không ngừng: “Ngay cả cậu cũng bỏ rơi tôi, tại sao ngay cả cậu cũng bỏ rơi tôi?”


“Tống Tiểu Trúc, cậu nghe tôi nói…”


“Tôi không muốn nghe!” Tôi ngắt lời cậu ấy: “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, cậu đã thất hứa, cậu đã từ bỏ lời hứa.”


Chắc là quá đau khổ.


Tôi buông ra những lời cay nghiệt nhất.


Cứ như thể làm tổn thương cậu ấy, tôi sẽ không đau đớn đến thế: “Thẩm Tinh Trạch, cậu làm tôi quá thất vọng, tôi thi rất tốt, chắc chắn trên 650 điểm, cuộc đời chúng ta hoàn toàn khác nhau rồi, sau này đừng liên lạc nữa.”


Điện thoại cũng rất hợp cảnh, vừa lúc tôi hét xong câu đó, thì hết pin.


Ba năm ở trường cấp 3 số 1, tôi gần như không có bạn bè.


Một là, sự tự ti khiến tôi không hòa nhập được.


Hai là, tôi không muốn lãng phí thời gian để duy trì các mối quan hệ xã hội, vì điều tôi phải làm là học, học và học.


Thẩm Tinh Trạch là một ngoại lệ.


Cậu ấy đến như một vì sao băng, đã từng cho tôi sự ấm áp và ưu ái.


Đã từng vụng về mà giúp đỡ tôi.


Thế nhưng…


Vào thời khắc cuối cùng, cậu ấy vẫn trở lại như cũ.


Không đáng, mọi thứ đều không đáng.


Ngày hôm sau, tôi đã tìm một quán trà sữa để làm thêm trong kỳ nghỉ hè.


Bố tôi không còn đánh mạt chược nhiều nữa, suốt ngày ở nhà, mặt mẹ tôi tươi tỉnh hơn, sắc mặt cũng tốt hơn.


Họ cùng nhau mơ ước về cuộc sống sau khi đứa em trai chào đời.


Tôi đi sớm về khuya, trở nên thật dư thừa.


Tôi đã chặn số của Thẩm Tinh Trạch.


Thằng béo và thằng tóc xoăn đều tìm tôi, nói Thẩm Tinh Trạch có nỗi khổ riêng.


Nhưng tối hôm trước, mẹ tôi cũng nói với tôi rằng, bà có nỗi khổ riêng.


Mặc kệ cái nỗi khổ riêng đó đi!


Tôi chặn lời họ: “Đừng nói nữa, dù sao cũng vô nghĩa.”


"Tôi đã từng muốn cùng cậu ấy đi đến một nơi rất xa, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn đi một mình.”


"Sau này, cậu ấy không còn liên quan gì đến tôi nữa."


21


Kết quả thi đại học được công bố, dựa theo điểm chuẩn các năm trước, khả năng cao tôi sẽ vào được Thanh Hoa, Bắc Đại, nhưng không thể vào được chuyên ngành mà tôi yêu thích.


Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi đã chọn vào Đại học Phục Đán, chọn một chuyên ngành mà tôi thích và có thứ hạng cao nhất trong lĩnh vực đó.


Ngày tôi đến Thượng Hải, mẹ tôi đã đi khám thai từ sáng sớm.


Khi ra khỏi nhà, bà dặn tôi: "Đợi bố con đưa mẹ đi khám thai xong sẽ đưa con đến thành phố để lên tàu cao tốc."


Họ vừa ra khỏi cửa, tôi đã đi ngay sau đó.


Đại học rất tốt, học phí có thể vay, nếu quá khó khăn, chi phí sinh hoạt cũng có thể xin trợ cấp.


Nhưng tôi đã kiếm được tiền từ công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, tạm thời có thể tự lo.


Hơn nữa, có rất nhiều cơ hội làm thêm, tôi không chỉ kiếm được tiền sinh hoạt, chỉ cần cố gắng một chút, kiếm tiền học phí cũng không phải là chuyện khó.


Các bạn cùng phòng đến từ khắp nơi trên cả nước, ai cũng rất tốt.


Ngoài giờ học, trường cũng có rất nhiều hoạt động ngoại khóa.


Khi có thời gian, tôi kết thêm được một hai người bạn tốt.


Có thể nắm tay bạn thân, đi dạo chầm chậm dọc sông Hoàng Phố khi hoàng hôn buông xuống.


Có thể xem trình diễn ánh sáng ở Bến Thượng Hải, có thể ngồi trong lớp vào những ngày bão, vừa uống nước, vừa nhìn mưa xối xả đập vào cửa kính.


Tôi sống rất tốt!


Không có tình yêu của bố mẹ, không có Thẩm Tinh Trạch cùng tôi thực hiện lời hứa, tôi cũng rất tốt.


Cũng có người công khai hoặc lén lút bày tỏ thiện cảm.


Nhưng hình như tôi không có hứng thú, cũng không học được cách yêu một người.


Thỉnh thoảng tôi lại mơ, mơ thấy mình vẫn đang mặc đồng phục học sinh cấp ba.


Chàng trai rực rỡ và nhiệt huyết đó ngồi đối diện tôi, ghé sát lại hỏi: “Bài này làm thế nào?”


Khi tỉnh dậy, tôi luôn thấy gối mình ướt đẫm.


Đến Thượng Hải, tôi đã đăng ký số điện thoại mới, số điện thoại ở quê không dùng nữa.


Ngày 1 tháng 11, tôi nhận được một cuộc gọi từ thành phố.


Là Tần Nhan gọi đến.


"Tống Tiểu Trúc, dạo này cậu có liên lạc với Thẩm Tinh Trạch không?"


"Không, tôi và cậu ấy đã không còn liên quan gì đến nhau."


Tôi định cúp máy, Tần Nhan ở đầu dây bên kia gào lên: "Cậu đừng cúp, lúc đó cậu ấy đánh nhau là vì cậu, bây giờ cậu chắc đang tận hưởng cuộc sống đại học lắm nhỉ, đó là do cậu ấy đã hy sinh tiền đồ của mình để đổi lấy đấy!


"Làm người thì cũng phải có chút lương tâm chứ!"


Tay tôi run lên: "Ý cậu là sao?"


Trong lời kể lộn xộn của Tần Nhan, tôi mới biết được bí mật đằng sau.


Tối hôm đó, cậu ấy nói muốn trực tiếp dò đáp án với tôi, không phải nói chơi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo