Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nếu cậu đến tìm tôi để viết thư tình hộ thì không cần đâu, Thẩm Tinh Trạch không thích những thứ văn vẻ."
Tần Nhan đỏ mặt, đưa cho tôi một phong thư màu hồng: "Chuyện đó thì tôi biết rồi, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi đưa cho cậu ấy một bức thư tình.
"Đây là do tự tay tôi viết."
Tôi đang sắp xếp bài vở: "Vậy thì cậu tự đi mà đưa."
Mặt Tần Nhan càng đỏ hơn: "Cậu ấy lúc nào cũng hung dữ, người ta hơi sợ, để vào ngăn bàn lại sợ cậu ấy không thèm xem mà vứt đi."
Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi nũng nịu: "Cậu giúp tớ đưa thư, rồi nói vài lời tốt đẹp hộ tớ, tớ cho cậu một trăm tệ."
Tôi nhìn chằm chằm vào phong bì màu hồng, hỏi: "Cậu chưa nghe nói về việc Thẩm Tinh Trạch tỏ tình với tôi bị từ chối à?"
Với tình huống như thế này, để tôi đi đưa thư, tôi không hiểu cô ấy đang nghĩ gì.
Tần Nhan bật cười: "Tớ biết bọn họ nói linh tinh, một tên côn đồ như Thẩm Tinh Trạch không thể nào thích một mọt sách như cậu được."
Tần Nhan giơ tờ tiền trước mặt tôi: "Đi mà, đi mà, chỉ có kẻ ngốc mới không cần tiền thôi!"
Đúng vậy, mẹ tôi phải cặm cụi rửa bát trong bếp cả ngày rưỡi mới kiếm được 100 tệ.
Giờ tự học buổi tối, tôi lén ra ngoài trước một phút, nấp sau lùm hoa cúc ở cổng trường để chờ đợi.
Đợi hơn mười phút, những học sinh nội trú cơ bản đã về hết, cậu ấy mới lững thững đến.
Cậu ấy đi phía trước với vẻ mặt lạnh lùng, mấy chàng trai phía sau thì cười đùa ầm ĩ.
Tôi nắm chặt chiếc ô, khẽ gọi: "Thẩm Tinh Trạch."
Giọng tôi rất nhỏ, nhưng cậu ấy vẫn lập tức dừng lại, do dự nhìn về phía tôi.
8
Mấy chàng trai kia cũng đồng loạt nhìn theo.
Rồi một tràng chế giễu vang lên.
"Anh Trạch..."
"Lại nữa à, cho bọn em một con đường sống được không?"
Thẩm Tinh Trạch quay đầu trừng mắt nhìn họ: "Tất cả im lặng cho tôi."
Cậu ấy đi vài bước đến trước mặt tôi, vẻ mặt kiêu ngạo: "Tống Tiểu Trúc, cậu tìm tôi làm gì?"
Đèn đường kéo dài cái bóng của cậu ấy, đổ xuống người tôi.
Tôi đưa chiếc ô màu đen cho cậu ấy: "Đây là ô của cậu, cảm ơn cậu!
"Với lại, trong chiếc ô này..."
Tôi chưa nói xong, cậu ấy đã lỡ tay cầm ô quăng hai vòng.
Phong thư màu hồng bay bổng rơi xuống.
Thôi rồi.
Những lời còn lại tôi không cần nói nữa.
Đám người kia lại tiếp tục trêu chọc.
"Wow, lại có người gửi thư tình."
"Em gái nhỏ, anh Trạch là tay chơi tình trường, một cô gái ngoan ngoãn như em không phải gu của anh ấy đâu..."
Thẩm Tinh Trạch nhếch mép, cúi xuống nhặt phong thư, giọng điệu đầy vẻ kiêu ngạo, pha chút ý cười: "Lại là kiểu 'Ước gì tôi như sao, em như trăng, đêm đêm ánh sáng cùng sáng trong' à?"
Này, lần này cậu ấy đã nhớ hết cả câu rồi.
Cậu ấy cầm phong thư, cúi đầu nhìn tôi: "Tống Tiểu Trúc, cậu đừng si mê tôi, một học bá như cậu thì nên học hành cho tốt..."
Thằng béo phía sau cậu ấy lên tiếng: "Anh Trạch, anh trêu chọc người ta, khiến người ta tương tư, giờ lại nói những lời này.
"Thật là một con chó!"
Thẩm Tinh Trạch gãi gãi thái dương, vẻ mặt bất lực nhưng vẫn kiêu ngạo: "Anh đây trời sinh đã có sức hút, không có cách nào khác."
Tôi hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Thẩm Tinh Trạch, đây là thư tình của người khác nhờ tôi đưa cho cậu, xin cậu hãy xem cho kỹ, đừng phụ lòng cô ấy."
9
Không khí ngay lập tức đông cứng lại.
Mấy người phía sau Thẩm Tinh Trạch sững sờ vài giây, rồi bật cười ha hả.
Thằng béo còn cười gập cả người: "Anh Trạch, không phải do cô ấy tự viết, là cô ấy đưa thư tình hộ!"
Cậu ấy túm lấy mái tóc xoăn của một người bạn bên cạnh, nghiêm túc bắt chước: "Tống Tiểu Trúc, em đừng si mê anh, một học bá như em thì nên học hành cho tốt..."
Phụt...
Thật sự rất giống, tôi không nhịn được cười.
Sắc mặt Thẩm Tinh Trạch đen như đít nồi, phong thư tình bị cậu ấy vò nát trong lòng bàn tay.
Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi: "Tống Tiểu Trúc, cậu rảnh quá nhỉ, bây giờ không chỉ viết hộ mà còn đưa hộ nữa à?"
Tôi vừa cười gượng vừa lùi lại: "Chỉ là... kiếm chút tiền tiêu vặt thôi."
Cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi: "Cô ấy trả bao nhiêu?"
Tôi ôm hy vọng: "Cậu sẽ trả gấp đôi à?"
Nếu vậy thì tôi có thể làm được.
Kiếm tiền mà, có gì mà xấu hổ.
Cậu ấy ghé sát tai tôi, nói với giọng lạnh lùng: "Không, tôi muốn chia tiền với cậu, tôi bảy cậu ba!"
???
Tại sao lại như vậy?
"Nếu cậu không đồng ý, bức thư tình này, tôi không nhận."
Cậu ấy lấy một trăm tệ của tôi, rồi nói mình không có tiền lẻ, ba mươi tệ sẽ trả lại sau!
Cậu ấy không nên gọi là Thẩm Tinh Trạch, mà nên gọi là Thẩm Tinh Cẩu.
Buổi trưa ngày hôm sau, thầy giáo vật lý đã chiếm hết giờ ra chơi.
Lớp trọng điểm vốn ở trên tầng cao, khi tôi chạy đến căng tin, đã thấy người đông như nêm cối.
Xếp hàng lấy cơm thế này, sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian.
Thời gian của học sinh lớp 12 quý giá từng giây từng phút.
Thôi, mua ít bánh mì ăn tạm vậy.
Tôi quay người định đi, một giọng nói lười biếng gọi tôi lại: "Tống Tiểu Trúc, lại đây!"
Căng tin ồn ào, tôi nhìn theo hướng giọng nói, thấy Thẩm Tinh Trạch.
Cậu ấy và vài người bạn đang ngồi ở một bàn dài, đối diện cậu ấy có một khay cơm nhưng không có ai ngồi.
"Tiền hôm qua tôi tiêu hết rồi, thẻ cơm vẫn còn tiền, tôi sẽ lấy đó để trả tiền cơm cho cậu."
Một trăm tệ là tiền ăn một tuần của tôi, cậu ấy tiêu hết trong một đêm?
Cậu ấy lấy cho tôi sườn xào chua ngọt, thịt xào ớt và rau muống.
"Hết bao nhiêu tiền vậy?"
"Rẻ mà, chỉ mười lăm tệ!"
Tuyệt vời.
Đó là tiền ăn một ngày của tôi.
"Tôi ăn ít lắm, ăn hai món là đủ rồi."
Cậu ấy nghe lời, ngày hôm sau lấy cho tôi thịt kho tàu và cá kho tàu.
Ba mươi tệ, tiêu hết cho hai bữa ăn.
Tôi ăn sạch sẽ, Thẩm Tinh Trạch đối diện nghi ngờ nhìn tôi: “Cậu không đói à?
"Chắc cậu đang giảm cân nhỉ, bỏ ngay ý định đó đi, mặt cậu đã tròn như vậy rồi, có gầy đến mấy cũng không thành mặt V-line được đâu."
Xì...
Đúng là chó thì không thể nhả ra ngà voi.
Buổi trưa ngày hôm sau, thầy giám thị gọi tôi đến văn phòng.
Thầy và mẹ tôi là đồng hương, sau kỳ thi vào cấp ba, bố tôi muốn tôi đi Quảng Châu làm công nhân.
Mẹ tôi dẫn tôi về quê để trốn bố, đúng lúc gặp thầy giám thị.
Thầy xem điểm thi của tôi, đã đặc cách cho tôi vào trường miễn học phí.
Thầy hỏi thăm tôi vài câu như thường lệ, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Hôm đó tôi thấy em và Thẩm Tinh Trạch cùng che ô..."
Tim tôi thót lại: Hóa ra thầy đã thấy rồi.
"Hai ngày nay, buổi trưa hai đứa lại ăn cơm cùng nhau ở căng tin!" Thầy giám thị uống một ngụm trà: "Tống Tiểu Trúc, em đi quá gần với nó rồi đấy."
"Cho dù Thẩm Tinh Trạch có đứng bét lớp, tiền nhà nó cũng đủ cho nó tiêu xài cả đời." Thầy giám thị nói với giọng chân thành: "Em hãy nghĩ đến mẹ em, nghĩ đến bố em, em chỉ có một cơ hội này để thay đổi cuộc đời."
Tôi cúi đầu thật sâu: "Em biết ạ, thầy Mạnh, em biết em và cậu ấy không cùng một con đường, em không thích cậu ấy."
Thầy giám thị gật đầu: "Thầy tin em là một đứa trẻ hiểu chuyện, vậy em mau đi ăn cơm đi!"
Thầy quay ra cửa hét lên: "Thẩm Tinh Trạch, em vào đi."
Tim tôi giật thót, đột ngột quay đầu lại.
Thẩm Tinh Trạch đang dựa vào khung cửa, nhìn tôi với một nụ cười nửa miệng.
10
Dưới cằm cậu ấy vẫn còn dán miếng băng cá nhân hình dâu tây đó.
Khi tôi đi ngang qua, cậu ấy giật miếng băng ra, để lộ một vết thương mới màu đỏ.
Giọng cậu ấy khàn khàn: "Tống Tiểu Trúc, cậu thanh cao thật đấy!"
Lòng tôi hơi co lại, nhưng không quay đi.
Ra khỏi văn phòng, tôi nghe thấy tiếng thầy Mạnh gầm lên: "Tự nhiên đi trêu chọc Tống Tiểu Trúc làm gì? Người ta là hạt giống của Thanh Hoa, Bắc Đại đấy."
Thẩm Tinh Trạch tỏ vẻ chẳng bận tâm: "Thấy cô ấy ngây ngốc, trêu đùa chút thôi."
...