Viết Giúp Người Ta, Viết Luôn Vào Chuyện Chúng Ta - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhưng cậu ấy nhắc nhở như vậy, tôi lại nhớ ra tay cậu ấy bị thương rồi.


Tôi lục trong túi ra một miếng băng cá nhân lớn: “Cái này cho cậu, tay cậu không phải đang chảy máu sao?”


Cậu ấy tỏ vẻ ghét bỏ: “Sao lại có hình dâu tây? Trẻ con!”


Tôi rụt tay về: “Không cần thì thôi.”


Cậu ấy giật lấy: “Nghĩ gì thế, đồ đã cho đi rồi mà còn đòi lại à?”


Băng cá nhân cậu ấy lấy rồi, nhưng cũng không dán.


Mu bàn tay cậu ấy bị trầy xước chảy máu, qua lâu như vậy, vết thương đã lành rồi.


Tối hôm đó tôi gặp ác mộng, mơ thấy một bàn tay đẫm máu đè lên điện thoại của tôi, tôi ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Tinh Trạch mặt đầy máu, cười một cách lạnh lẽo với tôi.


Sợ đến mức tỉnh cả ngủ.


Ngày hôm sau là sinh nhật tôi.


Mẹ tôi rửa bát thuê ở một nhà hàng, đã xin nghỉ nửa ngày với ông chủ, sáng sớm đã đi chợ mua thức ăn.


“Mẹ, mẹ còn mua cả cá trắm à?”


Cá này đắt lắm, nhà tôi chỉ ăn một lần vào dịp Tết thôi.


Mẹ tôi đắc ý: “Mẹ đứng ở quầy hàng cả tiếng đồng hồ, con cá này vừa lật bụng là mẹ mua ngay, tươi lắm, lại rẻ hơn cá sống mười mấy tệ.”


Đến mười một giờ, điện thoại của bố tôi vẫn không ai nghe máy.


Mẹ tôi giục: “Con đi tìm bố con đi, cầm một trăm tệ này, đi mua một cái bánh kem nhỏ ở Vela.”


Trời thu cao trong xanh, từng đám mây trắng như kẹo bông trôi lững lờ trên nền trời xanh thẳm.


Những bông cúc nhỏ trong bồn hoa ven đường nở rộ, vươn mình trong gió thu.


Có lẽ ông trời biết hôm nay là sinh nhật tôi, nên đã ban tặng cho tôi một ngày thật đẹp.


Tôi tìm thấy bố mình ở bàn mạt chược.


Trong phòng, bốn năm người đàn ông đang hút thuốc, không khí mờ mịt.


Bố tôi liếc nhìn tôi một cái, coi như không thấy, dứt khoát ném quân bài xuống: “Tam Bính!”


“Thanh nhất sắc, đụng đụng hồ, ăn!” Chú Vương hớn hở: “Lão Tống, cộng thêm số tiền ông nợ tôi trước đây, năm mươi tệ!”


“Bố, hôm nay là sinh nhật con, mẹ bảo bố về ăn cơm.”


Chú Vương đè chặt quân mạt chược trước mặt: “Chiều hãy đánh tiếp, ông về ăn sinh nhật với Tiểu Trúc đi.”


Bố tôi ngậm điếu thuốc, đẩy mạt chược vào máy: “Tiếp tục, tiếp tục, con gái thì sinh nhật gì?”


Ông ta nhìn tôi một cái, vẻ mặt ghét bỏ: “Thảo nào tao đánh nhầm, vừa rồi có phải mày đã sờ vào lưng ghế của tao không, xui xẻo!”


Chú Vương nhìn tôi với ánh mắt thương hại: “Dù sao thì ông cũng thua hết rồi, hay là về ăn cơm đi.”


Bố tôi đòi giật lấy một trăm tệ trong tay tôi: “Đây không phải là có tiền sao.”


Tôi nắm chặt không buông: “Bố, đây là tiền mua bánh kem.”


Bố tôi vung tay tát mạnh một cái, mu bàn tay tôi lập tức đỏ lên.


Chú Vương cũng không nhìn nổi nữa: “Lão Tống, thôi đi, sinh nhật con bé, ai mà chẳng muốn ăn bánh kem.”


“Nhà ông có con trai, còn nó chỉ là con gái, phí tiền đó làm gì?”


6


Những lời như thế, tôi đã nghe vô số lần.


Tưởng rằng mình đã chai sạn, nhưng khoảnh khắc này, lòng tôi vẫn lạnh lẽo, vô thức buông tay.


Mười năm trước, sau khi bố tôi thất nghiệp, ông ta không bao giờ ra ngoài làm việc nữa.


Mỗi khi mẹ tôi cằn nhằn, ông ta chỉ có một câu: “Đằng nào cũng không có con nối dõi, kiếm nhiều tiền làm gì.”


Số tiền trợ cấp thất nghiệp của ông ta, bấy lâu nay đã bị ông ta chơi thua sạch, mọi chi tiêu trong nhà đều do mẹ tôi gánh vác.


Tôi về nhà với hai bàn tay trắng, mẹ tôi đã dọn sẵn thức ăn lên bàn.


Bà nhìn tôi một cái là hiểu ngay chuyện gì xảy ra, ngượng ngùng nói: “Thôi thôi, ông ấy không có ở đây, con ăn cơm cho yên tĩnh.”


Bà gắp một miếng thịt kho lớn vào bát tôi: “Ăn đi con.”


Thịt chưa đủ mềm, lại hơi mặn.


Tôi cúi đầu húp canh, khẽ nói: “Mẹ ơi, hay mẹ ly hôn đi.”


Động tác gắp thức ăn của mẹ tôi khựng lại: “Sao con lại nói thế? Nhà nào mà chẳng có lúc va vấp, một đời người trôi qua nhanh lắm.”


“Con học hành cho giỏi, đợi con thi vào đại học tốt, hai mẹ con mình coi như đã thoát khổ.”


Kết quả đúng như tôi dự đoán.


Miếng thịt trong miệng rõ ràng đã được nhai rất nhỏ, nhưng khi nuốt xuống, tôi vẫn cảm thấy cổ họng đau rát như bị cào xước.


Ăn thêm hai miếng rau, điện thoại đột nhiên reo lên.


Là Meituan (dịch vụ giao đồ ăn), nói tôi có một chiếc bánh kem, hỏi tôi cụ thể ở tầng mấy.


Trong lòng tôi dấy lên một tia hy vọng nhỏ nhoi, có phải bố tôi đột nhiên giác ngộ rồi không?


Thế nhưng, vừa nhận được bánh kem, điện thoại lại rung lên, là tin nhắn của Thẩm Tinh Trạch.


“Nghĩ lại, bốn mươi tệ để đền đáp cho sự giúp đỡ của cậu thì có vẻ tôi quá rẻ mạt.”


“Thẻ bánh kem nạp nhiều tiền quá dùng không hết, tiện mua cho cậu một cái, không cần cảm ơn!”


Tôi mở hộp, là một chiếc bánh kem hình quả dâu tây, màu hồng nhạt, đầy vẻ nữ tính.


Cây nến mà nhân viên tặng kèm là số 17.


“Cảm ơn cậu, nhưng năm nay tôi tròn 18 rồi.”


Kể từ hôm nay, tôi đã trưởng thành.


Nhưng thì sao chứ?


Mọi thứ chẳng có gì thay đổi, tôi vẫn ở trong vũng bùn, chỉ có cố gắng kiễng chân lên, mới không bị chìm.


Thẩm Tinh Trạch trả lời rất nhanh: “Không ngờ cậu lại lớn hơn tôi.”


“Đúng vậy, cậu phải gọi tôi là chị.”


Tin nhắn đã soạn xong, tôi chợt nhận ra giọng điệu này quá thân mật, xóa đi rồi trả lời một chữ: “Ừm.”


“Chúc mừng sinh nhật, Tống Tiểu Trúc.”


“Cảm ơn.”


Cuối cùng cậu ấy cũng chịu viết đúng tên tôi.


Sáng sớm, trời nắng ráo, nhưng buổi chiều, khi tôi chuẩn bị đến trường thì trời lại đổ mưa.


Bố tôi vội vã chạy về, lấy chiếc ô duy nhất còn sót lại trong tủ giày.


"Đấy là ô của con."


"Nói bậy, chẳng phải đều là tiền của tao mua à."


May mắn là mưa không lớn, tôi chạy nhanh đến trạm xe, cũng không bị ướt nhiều.


Thế nhưng, càng đến thành phố, mưa lại càng lớn.


Đến trạm xe, mưa như trút nước, xối xả rơi xuống đất.


Tôi đứng đợi ở sân ga nửa tiếng, mưa không ngớt mà ống quần thì đã ướt sũng.


Từ đây đến trường, đi taxi mất 12 tệ, bằng tiền ăn một ngày của tôi.


Đường quá ngắn, trời mưa tài xế lại không thích nhận cuốc.


Mua một cái ô thì mất 25 tệ.


Tôi cắn răng, giơ chiếc túi nhựa lên đầu, cắm đầu chạy vào trong mưa.


Cơn mưa thu buốt giá lạnh thấu xương.


Tôi vừa chạy được vài bước, bỗng một bàn tay ôm lấy vai tôi, một chiếc ô đen khổng lồ che trên đầu.


7


Cơn mưa như trút nước, ngay lập tức bị chặn lại.


Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Thẩm Tinh Trạch.


Ánh mắt cậu ấy dường như có cả một bầu trời sao: "Nhìn ngây ra thế? Có phải thấy anh đây đẹp trai quá không?"


Tôi khẽ đáp: "Cậu nhỏ tuổi hơn tôi."


"Với khuôn mặt búp bê và đôi mắt tròn xoe của cậu, nhiều lắm là mười lăm tuổi thôi!"


...


Hình như cậu ấy đang khen tôi, nhưng nghĩ kỹ lại thì không phải.


Nhất thời tôi không biết phải phản ứng thế nào.


Suốt đoạn đường im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt ô.


Đi thêm một con phố nữa là đến trường.


Từ xa, tôi đã thấy cái bụng to đặc trưng của thầy giám thị.


Ở cổng trường cũng có rất nhiều học sinh quay lại, hầu như ai đi qua cũng nhìn về phía chúng tôi.


Ngoài chuyện học hành, tôi không muốn mình bị chú ý vì bất cứ điều gì khác.


Tôi bước chậm lại, mỉm cười với Thẩm Tinh Trạch: "Cảm ơn cậu, bây giờ mưa nhỏ rồi, tôi tự chạy về cũng được."


Tôi đưa chiếc ô cho cậu ấy.


Cậu ấy nhìn tôi hai giây: "Với cái chân ngắn của cậu thì chạy cả năm cũng chưa đến..."


Nói rồi, cậu ấy nhét chiếc ô vào lòng tôi, sải bước chạy vào màn mưa.


"Thẩm Tinh Trạch..."


Tôi gọi một tiếng, nhưng cậu ấy không quay đầu lại.


Một cơn gió lớn thổi qua, tôi rùng mình.


Hóa ra vừa nãy là nhờ cậu ấy đứng bên cạnh che chắn, tôi mới không thấy lạnh.


Trước giờ tự học buổi tối, Tần Nhan lớp 5 đến tìm tôi.


Cô ấy là "mỹ nhân ngốc" được cả khối công nhận, xinh đẹp, dáng chuẩn, tính tình hoạt bát, nhà lại giàu có.


Rất nhiều chàng trai thích cô ấy.


Nhưng trong lòng cô ấy chỉ có Thẩm Tinh Trạch.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo