Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-8-
Tối hôm đó, Phong Thời Cảnh đăng một bài "công khai" lên vòng bạn bè, chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
[Đã có người yêu].
Từ hôm ấy, tin đồn "đóa hoa cao ngạo của khoa Toán đã có chủ" nhanh chóng lan khắp trường.
Không ít người như đưa tang, kéo nhau lên tường tỏ tình than khóc.
Có người khóc lóc kể rằng mình đã thích Phong Thời Cảnh từ hồi cấp ba, chờ đợi suốt sáu năm, mà tối nay đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi...
Còn lũ bạn cặn bã thì ùn ùn kéo nhau vào bình luận dưới vòng bạn bè của tôi để chúc mừng:
[Chúc mừng bạn học Lăng, từ giờ sẽ không bị cướp chị dâu nữa rồi~]
[Trời mẹ ơi, Lăng ca cuối cùng cũng có thể yên tâm yêu đương rồi, thật đáng mừng!]
[…]
Tôi không dám trả lời.
Dù sao thì… Không những tôi đang yêu thật, mà người kia còn là mối tình dài nhất của tôi nữa!
Đã hơn ba tuần rồi… Sắp tròn một tháng luôn rồi đó.
Trong suốt một tháng này, Phong Thời Cảnh ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng sau lưng thì suốt ngày gọi tôi là “cục cưng”, “vợ yêu”.
Sáng thì:
“Cục cưng ơi, anh nhớ em quá!”
Tối thì:
“Vợ yêu ơi, anh muốn hun em quá đi…”
Mỗi lần như thế, tôi đều ngồi trên giường len lén liếc xuống dưới, thấy hắn ôm điện thoại cười như thằng ngốc…
Tôi cũng không nhịn được mà cười luôn.
Đóa hoa cao ngạo gì chứ, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Người từng âm thầm đe dọa tình đầu của tôi… Cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Phong Thời Cảnh thậm chí còn bắt đầu chủ động năn nỉ tôi:
[Vợ yêu, cho anh xem eo đi~]
[Đã chuyển khoản 999]
[Vợ yêu ăn nhiều vào nhé, eo nhỏ quá… Cho anh xem chân luôn được không?]
[Đã chuyển khoản 1314]
[Chân vợ trắng quá, anh muốn hôn em, muốn làm chuyện đó với em…]
[Đã chuyển khoản 5200]
[…]
Chậc, suýt nữa thì quên mất, tên này là một cậu ấm kín tiếng đấy.
Không làm được gì mà cũng chuyển tiền, giàu đến mức tôi muốn làm bạn gái thật của hắn luôn rồi đấy!
-9-
Quay xong video 18+ thứ 17 trong tuần, tôi tháo đôi tất đang siết chặt chân mình ra, định mang đi giặt thì vừa hay đụng phải Phong Thời Cảnh đang cầm điện thoại, vành tai đỏ ửng.
Nghĩ đến việc vừa nãy hắn đang ảo tưởng về ai đó, suýt chút nữa thì tôi không nhịn được cười:
“Khụ, tránh ra, tôi đi tắm.”
Nhưng Phong Thời Cảnh lại kéo tay tôi, ánh mắt dừng trên đôi chân thon dài chỉ mặc chiếc quần đùi ngắn chưa đến đầu gối, ánh mắt thoáng trầm xuống:
“Cảnh Lăng, chân cậu sao thế?”
Dạo gần đây tôi thường xuyên mặc tất da và đồ nữ để quay video, da đùi vốn trắng nõn giờ lại hằn lên vài vết do bị siết quá lâu, lộ ra vết đỏ rõ ràng.
Sợ bị hắn phát hiện điều gì, tôi vội kéo áo xuống che đi, cố làm ra vẻ hung hăng:
“Chỉ bị ngã nên trầy chút thôi! Nhìn gì mà nhìn!”
“Trầy da sao?”
Mặt Phong Thời Cảnh căng lên, hắn nắm chặt nắm đấm, trông như tởm đến mức muốn đấm ai đó ấy.
Tôi suýt quên mất, hắn chỉ thích chân của mấy cô em xinh đẹp.
Sống mũi tôi cay cay, đang định lặng lẽ chuồn đi thì lại bị hắn túm cổ áo kéo ra sau, hắn cúi sát tai tôi, thổi một hơi nóng vào:
“Chỗ tôi có thuốc, để tôi bôi cho cậu.”
-10-
Đúng là tất da đã làm tôi đau thật.
Lúc trước tôi chỉ tiện tay mua vài đôi ở ven đường, chất vải kém, mặc vào còn bị dị ứng nhẹ, đặc biệt là ở chỗ đùi trong, vừa ngứa vừa rát…
Thế nên khi Phong Thời Cảnh lấy thuốc ra, tôi cũng không từ chối.
Giờ này Từ Tĩnh còn đang mải chơi bóng rổ bên ngoài, trong ký túc xá chỉ còn hai chúng tôi.
Tôi nuốt nước bọt:
“Đưa thuốc đây, tôi tự bôi là được!”
Phong Thời Cảnh kéo ống quần tôi lên, giọng hơi khàn:
“Phía sau cũng có vết xước, cậu không tự bôi được đâu.”
… Nghe cũng có lý.
Vì thế, tôi gượng gạo nắm lấy vạt áo, chờ hắn chuẩn bị bông tăm và thuốc mỡ.
Tôi vừa định hỏi hôm nay sao hắn tốt bụng thế, thì Phong Thời Cảnh lại cất giọng:
“Cởi quần ra trước đã.”
?
“Làm gì?”
Tôi hoảng quá, vội đưa tay che quần, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt sâu thẳm của hắn… Trong cặp ngươi như đang cuộn trào sự nhẫn nhịn.
“Trên kia cũng có vết đỏ. Cậu không cởi là có điều gì khó nói à?”
Giọng điệu của Phong Thời Cảnh đầy sự áp chế, khiến tôi không còn cách nào phản bác.
“Đều là đàn ông với nhau cả, có gì mà khó nói!”
Tôi lau mồ hôi trong lòng bàn tay, không nói hai lời đã cởi luôn quần đùi.
Phong Thời Cảnh khẽ nhướng mắt, hình như còn khẽ cười.
Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay chấm chút thuốc mỡ mát lạnh, lướt lên vùng đùi trong vốn đã nhạy cảm của tôi…
Ngứa ngáy như đang bị kích thích ấy.
“X… Xùy…”
Nóng quá!
Đầu ngón tay hắn ngày càng nóng, làm chân tôi khẽ run, tôi vội đẩy hắn ra:
“Sao không dùng bông tăm hả?”
“Bông tăm bẩn rồi, tay tôi sạch.”
Giọng hắn khàn đặc đến mức đáng sợ, hắn còn dùng tay kia giữ chặt eo tôi:
“Quay lại đi, tôi bôi chỗ phía sau cho.”
“…”