Vừa là thanh mai vừa là món quà trời ban - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Ngày có kết quả thi thử, tôi từ hạng 5 toàn khối vươn lên hạng 3. 


Còn Phương Miểu thì từ hạng 20 rớt thẳng xuống ngoài top 30.


Có người bàn tán:


“Sao Phương Miểu lại tụt dốc thế?”


“Thẩm Chi còn tiến thêm hai hạng nữa kìa.”


Cô ta lập tức đỏ hoe mắt, nhìn tôi chằm chằm.


“Thẩm Chi, giờ cậu hài lòng rồi chứ?”


“Ngày nào cũng chăm chăm học hành, không phải vì muốn người khác cảm thấy Cố Thâm chọn nhầm người sao?”


Nói xong, cô ta lập tức chạy vụt ra ngoài.


Chuông báo hiệu giờ học vang lên, cô ta vẫn chưa quay lại.


Không rõ đầu đuôi thế nào, thầy giáo bảo lớp trưởng là tôi đi tìm Phương Miểu.


Nửa tiếng sau.


Tôi thấy cô ta ngồi ở bồn hoa cạnh sân bóng rổ.


Đối diện, là Cố Thâm đang cúi người nhẹ giọng dỗ dành.


Không biết Cố Thâm nói gì, Phương Miểu bật cười trong nước mắt.


Nắng xuyên qua tán cây rơi xuống hai người họ, như bước ra từ một bộ phim thanh xuân học đường.


Thấy tôi đến, Cố Thâm nheo mắt lại, như thể muốn trút giận hộ Phương Miểu, cậu ta ném quả bóng rổ trong tay về phía tôi.


Không ngờ, lại trúng ngay máy trợ thính của tôi.


Tai trái ù đi một tiếng, rồi không nghe thấy gì nữa.


Hoàn toàn mất thính lực bên trái.


Cố Thâm có vẻ không lường trước được, ánh mắt hơi sững lại rồi lập tức khôi phục vẻ bình thản.


Sau đó cậu ta bước về phía tôi.


“Thẩm Chi, cậu chuyển trường đi.”


“Phương Miểu tính khí không tốt, ở bên tôi mà cứ vì cậu mà giận dỗi hoài.”


Rõ ràng mới một tháng trước, cậu ta còn hỏi tôi:


“Chi Chi, sau khi thi đại học, làm bạn gái tôi nhé?”



Kỳ thi sắp tới, tôi theo bản năng muốn từ chối.


Nhưng Cố Thâm lại nói:


“Thẩm Chi, đừng làm tớ khó xử.”


“Chỉ cần cậu còn ở đây một ngày, Hạ Hạ sẽ không vui một ngày.”


“Cậu cũng không muốn chú bị làm khó, đúng không?”


Ba tôi làm việc ở tập đoàn nhà họ Cố.


Vì Phương Miểu, cậu ta lấy công việc của ba ra để uy hiếp tôi.


Tôi biết, ba đã làm ở Cố thị từ năm 22 tuổi đến nay đã 45 tuổi rồi. Tôi không thể để ba vì tôi mà mất việc giữa độ tuổi trung niên.


“Được thôi.”


Cố Thâm dường như thở phào nhẹ nhõm:


“Đợi cô ấy nguôi giận, tớ sẽ gọi cậu về.”


Phương Miểu hình như nghe được, đi tới nũng nịu kéo tay Cố Thâm:


“A Thâm, em thấy trường trung học số 10 cũng tốt mà.”


Trường trung học số 10 là trường xếp cuối ở Hải Thành.


Cố Thâm đương nhiên biết rõ.


Nhưng cậu ta chỉ cười nhàn nhạt:


“Ừ, nghe lời em.”


Tôi siết chặt chiếc máy trợ thính đã vỡ vụn trong tay, từng mảnh sắc nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay.


Rất đau.


Nhưng cơn đau đó lại khiến tôi kìm được nước mắt.


Mãi sau đó, tôi ném những mảnh vụn ấy vào thùng rác.


Rồi xoay người rời đi.


2



Rất nhanh sau đó, Cố Thâm cho người hoàn tất thủ tục chuyển trường cho tôi.


Chuyện tôi sắp chuyển đi, cả trường đều biết.


Lúc thu dọn đồ đạc, xung quanh vang lên đủ lời bàn tán:


“Không phải chứ, Cố Thâm thực sự vì Phương Miểu mà đuổi Thẩm Chi đi à? Hai người đó chẳng phải là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau sao?”


“Haiz, thế mới nói thanh mai không thắng nổi quà trời ban mà. Trước đây Cố Thâm đối xử với Thẩm Chi tốt biết bao, từ khi Phương Miểu xuất hiện, cậu ấy chưa từng đưa Thẩm Chi về nhà nữa.”


“Tiếc thật, thành tích Thẩm Chi xuất sắc như vậy, vốn dĩ có hy vọng vào Thanh Hoa Bắc Đại, giờ chuyển trường ngay lúc này, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng lớn.”


“Nghe nói là chuyển đến trường cấp hai số 10 đấy, nơi nổi tiếng là ổ gây rối, Thẩm Chi mà tới đó, e là bao nhiêu năm cố gắng đều đổ sông đổ biển.”


...


Mang theo ánh mắt thương hại của mọi người, tôi ôm đồ đạc rời khỏi lớp.


Khi đi ngang cầu thang, tôi vô tình nghe được bạn thân của Cố Thâm đang khuyên nhủ cậu ấy:


“Cậu quên Thẩm Chi bị khiếm thính rồi à? Để cậu ấy một mình đến trường khác, nhỡ bị bắt nạt thì sao?”


“Hai người lớn lên bên nhau, trước đây cậu còn thích cậu ấy như vậy, thật sự nỡ để cậu ấy đi sao?”


Cố Thâm tựa vào tường, khẽ cười:


“Có gì mà không nỡ? Trước kia là trước kia. Thanh mai địch không nổi quà trời ban, chưa nghe à?”


“Với lại ba tháng sau, tớ sẽ gọi cậu ấy quay lại mà.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo