Vừa là thanh mai vừa là món quà trời ban - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nói dứt câu, như thể cảm nhận được gì đó, cậu ta ngẩng đầu lên.


Ánh mắt dừng lại nơi tôi đang đứng ở đầu cầu thang.


Thấy vành tai tôi hơi sưng đỏ, cậu ta cau mày.


Vô thức bước lên kéo tay tôi:


“Đi, tôi đưa cậu đi mua máy trợ thính mới.”


“Coi như tôi bồi thường cho cậu.”


Tôi lắc đầu:


“Không cần đâu. Chiếc máy trợ thính đó vốn cũng là cậu tặng tôi mà.”


“Giờ coi như huề rồi.”


Khoảnh khắc cậu ta làm vỡ máy trợ thính của tôi, cơn đau nhói nơi tai khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, tôi không còn muốn dây dưa gì với Cố Thâm nữa.


3



Cố Thâm sững người.


Chiếc máy trợ thính đó là món quà sinh nhật năm mười bảy tuổi cậu ta tặng tôi.


Nhà họ Cố trước giờ luôn giáo dục con cái tiết kiệm, Cố Thâm cũng chẳng có nhiều tiền tiêu vặt.


Chiếc máy trợ thính ấy là số tiền cậu ta dành dụm được sau hai tháng làm thêm suốt kỳ nghỉ hè năm ngoái, dồn cả tiền tiêu xài vào chỉ để mua tặng tôi.


Hồi đó, chàng trai mười bảy tuổi ấy đã lén đeo nó cho tôi lúc tôi đang ngủ.


Khi tôi tỉnh dậy, ngỡ ngàng rơi nước mắt, cậu ta luống cuống dỗ dành.


Cố Thâm từng rất tốt với tôi. Tốt đến mức mẹ của Cố Thâm từng không dưới một lần đùa rằng muốn tôi làm con dâu nhà họ.


Cố Thâm cười hớn hở, hào sảng nói:


“Cần gì mẹ nói, vợ con nuôi lớn bao nhiêu năm rồi, lẽ nào lại để nuôi hộ người khác?”


Ai cũng tin chắc rằng chúng tôi sẽ cùng nhau thi đại học, yêu đương, rồi kết hôn.


Cố Thâm từ nhỏ ở với ông nội, nhà ngay sát cạnh nhà tôi.


Chúng tôi lớn lên cùng nhau, cậu ta gọi tôi dậy mỗi sáng, ngày ngày xách cặp giúp tôi đến trường.


Cậu ta tỏ tình, tôi đỏ mặt gật đầu.


Mãi cho đến khi Phương Miểu xuất hiện thì mọi thứ bắt đầu thay đổi.


Cô ta chuyển vào lớp tôi, ngồi ngay cạnh Cố Thâm.


Khi đó, tôi thấy Cố Thâm nhìn cô ta rất lâu.


Tôi đã biết có điều gì đó đang dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.


Quả nhiên, sau đó, Cố Thâm và Phương Miểu ngày càng thân thiết.


Cậu ta không còn cùng tôi đi học về nữa, yên sau xe đạp vốn thuộc về tôi đã trở thành vị trí dành riêng cho Phương Miểu.


Dù tôi đã cố giữ khoảng cách, Phương Miểu vẫn không thích tôi.


Cô ta nói tôi cố học giỏi chỉ để khiến người khác nghĩ Cố Thâm đã chọn nhầm người.


Dần dần, ngay cả Cố Thâm cũng tin như thế, và bắt đầu chán ghét tôi.


Cậu ta nắm tay Phương Miểu, trước mặt cả lớp lớn tiếng trách tôi tâm cơ.


Phương Miểu cũng rơi nước mắt, nói tôi là người không biết giới hạn, là kẻ thứ ba chen chân vào giữa họ.


Nhưng rõ ràng tôi và Cố Thâm lớn lên cùng nhau, là cậu ta tỏ tình trước, là cậu ta hứa sau kỳ thi sẽ cùng tôi ở bên nhau.


Cố Thâm đứng bên cạnh, không nói lời nào, cũng không hề giải thích.


Tôi hoàn toàn thất vọng.


Tôi chọn cách rời xa Cố Thâm, cứ nghĩ như vậy thì sẽ yên ổn.


Cho đến hôm nay...


...


Cố Thâm mấp máy môi, như thể muốn nói điều gì đó.


Phía đối diện, Phương Miểu lên tiếng:


“A Thâm, đi thôi. Chúng ta về đi.”


Cậu ta liếc nhìn tôi một cái.


Rồi vẫn quay người rời đi.

 

4



Về đến nhà, ba dè dặt nhắc đến chuyện muốn nghỉ việc để tự mở một công ty nhỏ.

 

Ông cẩn thận xin ý kiến từ mẹ và tôi.

 

“Nếu tự khởi nghiệp, cuộc sống sẽ không còn ổn định như bây giờ nữa.”

 

“Hơn nữa nhà mình cũng không dư dả, ba tính bán căn nhà này, đổi sang một căn ngoài ngoại ô.”

 

“Hai mẹ con thấy sao?”

 

Mẹ tôi hơi nhíu mày:

 

“Ông Thẩm, hay là thôi đi? Chi Chi sắp vào đại học rồi, sau này còn phải chuẩn bị sính lễ nữa, lỡ như...”

 

“Chúng ta cũng có tuổi rồi.”

 

Ba mẹ tôi đều biết chuyện giữa tôi và Cố Thâm.

 

Cũng chính vì vậy, nhiều năm qua, dù có người mời chào với đãi ngộ tốt hơn, ba vẫn luôn gắn bó với Cố thị, không mảy may lay động.

 

Huống hồ Cố Thâm lại là con một, ba càng hết lòng tận tụy với công việc, lại càng ngại mở miệng xin nghỉ.

 

Ba mím môi:

 

“Ừ, vậy thì…”

 

Tôi đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời ông:

 

“Ba, con ủng hộ ba khởi nghiệp.”

 

Tôi hiểu rõ năng lực của ba mình.

 

Ông có kinh nghiệm, có mối quan hệ, cũng từng làm trong ngành suốt nhiều năm.

 

Vì sức khỏe ông bà nội nên gia đình cũng không dư dả gì, nhưng tôi biết…

 

Ba chắc chắn đã cân nhắc rất lâu rồi, nếu không cũng chẳng hỏi chúng tôi vào lúc này.

 

“Ba cứ làm điều ba muốn đi.”

 

Ba tôi đỏ hoe mắt.

 

Mẹ tôi cũng gật đầu:

 

“Con gái lớn thật rồi, Chi Chi.”

 

“Ông Thẩm, vậy thì làm đi.”

 

...

 

Quyết định vừa đưa ra, mẹ lập tức liên hệ với môi giới bất động sản.

 

Dù căn nhà đã cũ, nhưng nằm ở vị trí trung tâm, cộng thêm giá ba đưa ra rất hợp lý, nhanh chóng đã có người đồng ý mua.

 

Chủ nhà mới cũng đồng ý để chúng tôi ở thêm vài ngày.

 

Ba mẹ tôi mỗi ngày tan làm đều tranh thủ đi xem nhà ở ngoại ô.

 

Cho đến ngày sinh nhật tôi.

 

Mẹ về sớm, bảo tôi mang mấy miếng bánh kem qua nhà họ Cố.

 

Tôi do dự một lúc.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo