Vừa là thanh mai vừa là món quà trời ban - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Người này không chỉ trông dữ, mà vừa gặp mặt đã gọi tôi là vợ?!


Ngay giây tiếp theo cậu ấy đứng dậy, lúc này tôi mới phát hiện, cậu ấy còn cao hơn cả Cố Thâm vốn đã 1m85.


Cậu ấy không giải thích gì.


Ngón tay thon dài khẽ móc lấy cổ áo khoác, vung lên vắt qua vai.


“Đi thôi.”


“Sắp đóng cổng rồi.”


Tôi lúc đó mới kịp hoàn hồn, lí nhí đáp:


“Ừm.”


Rồi bước nhanh theo sau.


8



Cậu con trai đó dáng người cao lớn.


Một tay nắm lấy chiếc xe đạp màu đen.


Đẹp tựa phong cảnh.


Xung quanh thỉnh thoảng lại có người nhìn về phía cậu ấy.


Nhưng cậu có vẻ đã quá quen với điều đó từ lâu.


Tôi cố ý đi chậm lại, giữ một khoảng cách với cậu.


Nhưng không ngờ cậu cũng dần đi chậm lại.


Ánh hoàng hôn rải dài trên con đường trước mặt.


Bóng của cậu ấy dừng lại ngay dưới chân tôi.


Cậu quay đầu, nhìn tôi:


“Này bạn học, rùa còn bò nhanh hơn cậu.”


Tôi: …


Quen quá nhanh rồi đấy.


Đi cùng cậu ấy về đến nhà, tôi mới phát hiện…


Thì ra chúng tôi ở cùng một khu chung cư.


Cậu ấy cũng phát hiện ra, khoé môi khẽ nhếch lên.


Qua lời kể của Vương Mĩ Mĩ, tôi biết cậu ấy tên là Giang Dã.


"Bá vương học đường" của Trường trung học số 10.


Nghe nói mỗi lần đi canteen ăn cơm, sau lưng đều có một đám người theo sau.


Thậm chí… còn gọi cậu ấy là “ba”.


Tôi: Hội Hắc Bang!!!


Cho đến trưa hôm sau, tôi tận mắt nhìn thấy.


Trong nhà ăn của trường, một đám nam sinh đi theo sau Giang Dã, tay cầm thẻ ăn của cậu ấy, lao về phía trước:


“Anh Dã, em tiêu hết tiền sinh hoạt tháng này rồi, cứu em với.”


“Con nữa! Ba ơi, ba đúng là ba ruột của con mà!”


Giang Dã hình như cảm nhận được ánh mắt của tôi.


Quay sang nhìn, thờ ơ nói một câu:


“Cút.”


Nhưng vẫn đưa thẻ cơm cho tụi nó.


Cả đám lập tức biến mất như gió.


Thì ra… “gọi ba” là kiểu như thế này đây.


9



Vài ngày sau, thầy chủ nhiệm yêu cầu lập nhóm học tập đôi kiểu một kèm một, hỗ trợ nhau tiến bộ.


Nói đơn giản là:


Hạng nhất kèm hạng bét.


Hạng nhì kèm hạng áp chót.


Cứ thế tiếp tục chia cặp từ trên xuống dưới.


“Rồi, bây giờ bắt đầu phân nhóm.”


“Bắt đầu từ Thẩm Chi nhé.”


“Ai là người đứng bét lớp? Bét lớp đâu?”


Phía trước có một nam sinh định đứng bật dậy giơ tay.


Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau:


“Em.”


Nam sinh kia quay đầu lại nhìn, giật mình:


“Anh Dã, anh đừng đùa, lần trước thi anh hơn em tận hai điểm đó!”


“Thầy ơi, em mới là người đứng bét thật sự!”


“Lớp trưởng ơi, cứu tôi với…”


Mấy hôm trước, tôi bị thầy chỉ định làm lớp trưởng.


Giang Dã nghiêng đầu liếc cậu ta một cái:


“Lần trước tôi gian lận.”


Nam sinh kia đành tiu nghỉu ngồi xuống, lẩm bẩm:


“Chênh nhau có mấy điểm mà cũng phải quay cóp…”


Tôi: ………


10



Khi dạy kèm cho Giang Dã.


Tôi phát hiện lúc làm bài thi, cậu ấy hầu như chẳng làm gì cả.


Cho đến khi tôi đưa cho cậu ấy làm trọn vẹn một đề thi.

Kết quả gần như đạt điểm tuyệt đối.


Vậy thì tại sao lại xếp bét lớp?


Tôi xem qua các bài thi còn lại.


Ừm, các môn xã hội thảm không nỡ nhìn.


Lệch khối nghiêm trọng, lệch đến mức như chột một bên mắt.


Sau khi tôi giảng một vài dạng bài, cậu ấy lập tức hiểu ngay.


Người học giỏi Toán đúng là đầu óc thông minh.


Tôi bỗng có chút ghen tị.


Bởi vì từ tiểu học tôi đã tự giác làm bài mỗi ngày. 


Cuối tuần cũng hiếm khi ra ngoài chơi.


Sau khi thi đậu vào trường trung học số một, tôi càng học thêm tới tận khuya.


Buồn ngủ thì vào nhà vệ sinh vốc nước lạnh lên mặt, rồi tiếp tục ôn lại kiến thức trong ngày.


Còn cậu ấy tôi mới giảng có mấy điểm kiến thức thôi, mà đã có thể suy ra cả hệ thống, hiểu sâu và nhanh đến thế.


Qua thời gian dạy kèm, tôi phát hiện trí nhớ của Giang Dã rất tốt.


Chỉ là… khả năng viết văn thì thật sự thảm hoạ.


Vì thế, tôi dạy cậu ấy từng bước, từng bước viết văn:


“Có thể dùng thêm một chút biện pháp tu từ và thành ngữ, triển khai mở rộng bài viết.”


Cậu ấy ngả nhẹ người dựa vào bàn phía sau, nhướng mày:


“Ví dụ?”


“Tùy tiện nghĩ một câu rồi lồng thành ngữ vào là được mà.”


Cậu khẽ cười:


“Ừm.”


“Ví dụ, lúc nãy tớ và lớp trưởng cùng nằm ngủ gục trên bàn.”


“Có thể thêm thành ngữ vào…”


Tôi nhìn cậu đầy khích lệ.


Ánh nắng đầu hè bắt đầu gay gắt.


Tôi nâng ly nước trái cây mẹ vừa mang đến, uống một ngụm.


Cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm:


“Lúc nãy tớ và lớp trưởng vừa cùng nhau ngủ một giấc thân mật triền miên.”


Tôi: “Phụt…”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo