Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn về phía phát ra giọng nói.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Cố Thâm đứng đó, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dường như hoe đỏ.
Cậu ta bước về phía tôi, trong đôi mắt là vô số điều chưa nói.
“Chúng ta nói chuyện một lát được không?” Giọng cậu khàn khàn.
Tôi không ngờ lại gặp lại Cố Thâm vào lúc này.
Từ sau khi ba tôi nghỉ việc, cả nhà chuyển đi, tôi đã nghĩ tôi và cậu ta, sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Tôi khẽ thở dài:
“Không cần đâu, giữa chúng ta… chẳng còn gì để nói cả.”
Nói rồi, tôi xoay người bước lên bậc thang.
Cậu ta bước nhanh lên phía trước, giọng nói dường như mang theo chút van nài:
“Chỉ một lúc thôi được không? Thẩm Chi, cho tôi xin lỗi có được không?”
“Tôi không nên ép cậu chuyển trường ngay trước kỳ thi.”
“Tôi và Phương Miểu đã chia tay rồi… Tôi chỉ nghĩ, cậu sẽ không rời đi… Tôichỉ… chỉ là nhất thời bị cuốn vào cảm giác mới lạ thôi.”
“Tôi và cô ấy chưa từng thật sự bắt đầu. Tôi đã dứt khoát rồi.”
“Chúng ta quay lại đi được không? Cậu về lại đi, rồi mọi thứ sẽ như xưa.”
Tôi đứng yên, lặng lẽ nhìn cậu ta, người từng gắn bó cả tuổi thơ tôi, từng là ánh sáng mà tôi ngước nhìn.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác rồi.
Tôi không còn là cô gái ngoan ngoãn chỉ biết đi theo sau cậu ta nữa.
Mà cậu ta cũng không còn là người duy nhất trong thế giới của tôi.
22
Cố Thâm, người lúc nào cũng mang theo kiêu ngạo ăn sâu vào xương tủy, giờ phút này lại cúi đầu van nài.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu như vậy.
Nhưng tôi chỉ khẽ nói:
“Không thể quay lại được nữa đâu, Cố Thâm.”
Tôi không muốn nghe thêm điều gì nữa.
Không muốn nhắc lại, cũng không muốn dây dưa.
Tôi quay đầu, nhẹ nhàng kéo tay áo của Giang Dã.
Anh cúi đầu xuống, giọng trầm ấm mà dịu dàng:
“Lên nhà trước đi.”
Tôi gật đầu, bước nhanh về phía tòa nhà.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Cố Thâm muốn đuổi theo tôi nhưng ngay sau đó, giọng va chạm trầm thấp vang lên.
Là Giang Dã ngăn cản.
Tiếng đánh nhau lẫn vào đêm tối.
Tôi không dừng lại.
Trong lòng không hề lo lắng.
Chàng trai từng một mình đánh cả đám người trong con hẻm nhỏ để bảo vệ tôi…
Lúc này chẳng có gì đáng để tôi phải quay đầu.
Nhưng tôi lại nghe được đoạn đối thoại sau lưng:
“Mày là cái thá gì?”
“Tao và Thẩm Chi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mày biết không?”
Giọng Cố Thâm mang theo tức giận và ghen tị.
Giang Dã cười khẩy, giọng nhàn nhạt như chẳng bận tâm:
“Ồ.”
“Thì sao? Cô ấy là bạn gái tao.”
Câu nói kia như một nhát dao, cắt đứt hoàn toàn sợi dây mỏng manh còn sót lại.
Ngay khi Cố Thâm mở miệng định phản bác.
“Nếu nói về thanh mai trúc mã…”
“Ting.”
Thang máy tới.
Cánh cửa từ từ khép lại, chặn đứng mọi âm thanh phía sau.
Tôi không còn nghe thấy gì nữa.
Cũng không muốn nghe thêm gì nữa.
23
Cố Thâm không nói gì thêm.
Khóe môi cậu bị bầm tím một mảng lớn.
Cú đấm vừa rồi của Giang Dã, đúng là không hề nương tay.
Gió đêm thổi qua, mang theo tiếng thì thầm của cô gái đứng trên lầu:
“Anh không sao chứ?”
Giọng Thẩm Chi trong điện thoại ấm mềm như kẹo đường, rơi thẳng vào tim Cố Thâm như một cú đập chí mạng.
Là gọi cho Giang Dã.
Cậu rốt cuộc cũng hiểu rồi.
Cô không còn quan tâm cậu nữa.
Cậu nhớ lại, có một lần đánh nhau với người khác, mặt mũi bầm dập không dám về nhà, sợ mẹ càm ràm.
Cuối cùng cậu chạy tới nhà Thẩm Chi.
Khi đó, cô cầm bông băng, nhẹ nhàng xử lý vết thương cho cậu:
“Còn đau không?”
Từng chút từng chút đều dịu dàng.
Còn cậu thì sao? Khi đó chỉ cảm thấy mọi thứ đều là lẽ đương nhiên.
Cố Thâm từng nghĩ, chỉ cần mình quay đầu, Thẩm Chi nhất định vẫn sẽ đứng ở phía sau.
Mãi mãi.
Cậu ta kiêu ngạo, tự tin, đến mức chẳng bao giờ đặt câu hỏi:
“Nếu một ngày cô ấy không còn ở đó nữa thì sao?”
Nhưng hôm nay, cô thật sự đã rời đi.
Rời khỏi tất cả những nơi từng thuộc về cậu.
Cô đã có một cuộc sống mới, một người bên cạnh mới, người mà cô sẽ chủ động gọi điện hỏi han.
Cậu nhớ, hôm cô rời khỏi trường trung học số 1, lưng thẳng tắp, đôi tai từng bị bóng rổ đập vào còn tím bầm.
Bạn cậu khi đó đã thấp giọng khuyên nhủ:
“Cậu không sợ… có ngày cô ấy sẽ không trở về nữa à?”
Cậu cười nhạt trong lòng.
Cười đến khinh thường.
Ba của Thẩm Chi làm việc trong công ty nhà cậu.
Nhà cô ấy ở ngay gần nhà cậu.
Cô ấy lớn lên cùng cậu.
Cậu nghĩ, cô làm sao mà rời khỏi cậu được?
Hôm đó, trời cũng chạng vạng như hôm nay.
Bạn cậu lắc đầu thở dài:
“Cố Thâm, cậu biết không… Thanh mai trúc mã ấy, cũng có thể biến thành ‘quà trời ban’ của người khác đấy.”
Cậu chẳng buồn để tâm.
Mà giờ nghĩ lại có gì buồn cười hơn chuyện đó?
Ngày xưa cậu kiêu ngạo nói:
“Thanh mai làm sao bằng quà trời ban.”
Cuối cùng, thanh mai của cậu, lại thực sự trở thành quà trời ban của người khác.