Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay khoảnh khắc đó, một nơi nào đó trong lồng ngực Lục Kính Nghiêu như bị bóp nghẹt.
Cảm giác ấy không rõ là đau, là phẫn nộ, hay là một sự bất lực đến nghẹn họng, chỉ biết rằng nó nóng rát, rồi nhanh chóng lan ra toàn thân, như thể có ai đó đổ dầu vào ngọn lửa âm ỉ trong tim.
Cuối cùng, tất cả những thứ đó hóa thành nước mắt.
Lục Kính Nghiêu lau mặt, sau đó liền không nói lời nào, lập tức xoay người đá tung cửa phòng giáo viên.
Tiếng cửa va mạnh vào tường như đập tan bầu không khí căng cứng bên trong.
Anh muốn cho lão già đó một cái tát.
Thế nhưng, khi cánh tay chuẩn bị vung lên thì Tang Triệt đã giơ tay chặn lại.
"Không được. Cậu đánh thầy ấy là thật sự sẽ bị ghi sổ đầu bài đấy."
Tang Triệt lập tức kéo anh đi.
Hai người lặng lẽ rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi phấn trắng.
Dọc hành lang, không ai mở miệng.
Lục Kính Nghiêu vốn không giỏi chịu đựng im lặng nên cuối cùng là người chủ động lên tiếng trước:
"Cậu không cần phải giả vờ tốt bụng. Làm những chuyện này vì tôi... thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu."
Tang Triệt vẫn im lặng.
Không phản bác.
Không cười nhạo.
Sự im lặng ấy không giống bình thường.
Thậm chí còn khiến anh thấy hơi bối rối.
Anh quay đầu nhìn lại.
Tang Triệt đang khóc.
Chính khoảnh khắc đó, một phần nào đó trong Lục Kính Nghiêu chợt sụp đổ.
Anh cảm thấy mình thật sự quá đáng.
Quá ngu ngốc.
Rõ ràng người vừa bị đánh là cô.
Thế mà người mở miệng nói lời tổn thương lại là anh.
Sau đó chuyện mất cắp cứ thế chìm xuống.
Chỉ có một buổi chiều muộn, trong lúc tổng vệ sinh, có bạn học đã nhặt được một xấp tiền bên rìa sân thể dục.
Không nhiều không ít, lại còn ghi rõ tên người gửi.
Hóa ra chính bạn học ấy đã làm rơi tiền trong giờ thể dục, nhưng lại hoang mang nghĩ rằng mình bị trộm.
Chuyện kết thúc như chưa từng bắt đầu.
Không ai xin lỗi Lục Kính Nghiêu.
Không phải thầy giáo, cũng chẳng phải người bố luôn lấy danh nghĩa “trưởng bối” để giáng xuống mặt con trai một cái tát không cần lý do.
Họ đều giống nhau, đều mang trong mình dòng máu đặc trưng của những người đàn ông trung niên,là dù có sai đến đâu thì cũng vẫn phải ngẩng cao đầu và quyết không thừa nhận.
Lục Kính Nghiêu từng muốn tìm cơ hội cảm ơn Tang Triệt.
Thế nhưng, chỉ sau một đêm, tất cả mọi chuyện dường như lại quay về điểm xuất phát.
Họ lại bắt đầu đấu đá qua lại, châm chọc lẫn nhau, không khác gì hai đường ray song song, lúc nào cũng ở cạnh nhau, nhưng tuyệt đối không giao nhau.
Cho đến một ngày.
Anh vô tình nhìn thấy một vết máu đỏ mờ trên quần đồng phục của Tang Triệt.
Cô hôm đó trông không khỏe, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thiếu sức sống, cả dáng đi cũng chậm hơn bình thường.
Lục Kính Nghiêu đột nhiên nghĩ: chắc là bị… vỡ búi trĩ rồi.
Ngày hôm sau, Lục Kính Nghiêu lén lút mua một lọ thuốc bôi trĩ, rồi nhân lúc Tang Triệt chưa đến lớp, nhẹ tay đặt lên bàn học của cô.
Tang Triệt hẳn là rất bất ngờ.
Bởi vì sau hôm đó, suốt mấy ngày liền cô không mỉa mai anh.
Cũng không thèm nói chuyện.
Thế nhưng, chính trong những ngày im lặng đó, Tang Triệt bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của Lục Kính Nghiêu.
Và anh, cũng dần dần quen với việc mỗi sáng thức dậy đều lạnh lùng đi giặt quần lót.
Nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được việc mình thích con trai.
Chuyện càng trở nên phức tạp hơn khi bố anh ép anh thi cùng trường đại học với Tang Triệt.
Lục Kính Nghiêu nghe xong, phản ứng đầu tiên không phải là phản kháng.
Mà là… sợ hãi.
Bốn năm.
Bốn năm tới vẫn phải nhìn thấy cô, mơ thấy cô sao?
Những suy nghĩ đen tối đó còn phải kéo dài đến bao giờ?
Hay là cứ bỏ học trước đã, đợi anh sắp xếp lại tình cảm của mình rồi tính sau.
Lục Kính Nghiêu không dám thừa nhận những điều này, nên đã nói với Tang Triệt là mình ghét cô.
Thế nhưng, còn chưa kịp thoát khỏi dư vị chua chát sau câu nói đó thì Tang Triệt đột nhiên… bắt đầu cởi quần áo.
Lục Kính Nghiêu như bị sét đánh giữa ban ngày.
Cô vừa cởi, vừa nói một cách vô cùng bình thản:
"Xin lỗi vì đã lừa cậu. Thật ra tôi là con gái."
Não của Lục Kính Nghiêu như muốn nổ tung tại chỗ.
Anh không biết phải làm gì.
Nên quay đi hay nên nhìn tiếp?
Nên kinh ngạc hay giả vờ không hiểu?
Toàn bộ hệ thống thần kinh của anh rơi vào trạng thái đình công toàn diện.
Cuối cùng, phản ứng duy nhất mà anh làm được — đó là bỏ chạy.
Anh lao ra ngoài, cắm đầu cắm cổ như bị ma đuổi, và cũng không biết mình đang chạy đi đâu.
Khi tỉnh lại thì anh đã thấy mình ở nhà bà ngoại.
Vốn dĩ hôm nay cũng định về thăm bà, nhưng lại không ngờ lại quay về trong tình trạng… tâm hồn bị bóp nghẹt như một chiếc lon nhôm rỗng ruột.
Bà ngoại nhìn thấy vết bầm trên mặt anh thì đau lòng vô cùng, sau đó liền vội vàng muốn bôi thuốc cho anh.
Thế nhưng Lục Kính Nghiêu lại lùi lại một bước và lắc đầu từ chối.
Mà là vì… anh vẫn còn nhớ rất rõ, khoảnh khắc nắm đấm ấy vung tới, điều đầu tiên anh ngửi thấy là mùi hương quen thuộc trên cổ tay Tang Triệt.
Lục Kính Nghiêu muốn nán lại thêm một lát.
Sau đó anh đã trằn trọc suốt cả đêm.
Cuối cùng, so với sự kinh ngạc ban đầu, thì niềm vui lại dâng trào nhiều hơn cả.
Chiều ngày hôm sau, anh quyết định quay trở về.
Anh muốn nói cho Tang Triệt biết tấm lòng của mình.
Trên đường đi, chàng thiếu niên dừng lại ở một tiệm hoa ven phố, và còn cẩn thận lựa chọn bó hoa đẹp nhất và rực rỡ nhất.
Vì anh phải đi gặp cô.
Thế nhưng, Lục Kính Nghiêu lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng của ký ức.
Những chuyện sau đó, không cần phải mơ, anh vẫn nhớ rất rõ.
Ở nhà chào đón anh không phải là ánh mắt vui mừng, và cũng chẳng phải lời chào thăm hỏi.
Chỉ có tiếng khóc thảm thiết của mẹ kế, và sự im lặng nặng nề đến nghẹt thở của bố.
Tang Triệt đã chết.
Suốt mười năm qua, cơn ác mộng ấy vẫn luôn bám lấy anh.
Cũng giống như Đường Tử Hạo, anh chưa bao giờ thật sự bước ra khỏi quá khứ.
Lục Kính Nghiêu biết rõ Đường Tử Hạo thích Tang Triệt.
Trong đám tang của cô, chỉ một ánh nhìn lướt qua của đối phương thì anh cũng đã đủ hiểu.
Bởi vì đàn ông hiểu đàn ông nhất, huống hồ, đó còn là tình địch.
Vì Tang Triệt, hai người họ chưa từng hòa thuận.
Vì Tang Triệt, họ ngấm ngầm kìm chân nhau, cạnh khóe lẫn nhau.
Thế nhưng, cũng vì Tang Triệt, mà suốt bao nhiêu năm, họ chưa từng thật sự ra tay hạ bệ đối phương.
Bởi vì cả hai đều sợ, nếu cô còn sống, cô nhất định sẽ tức giận.
Đấu đá bao nhiêu năm cũng chẳng có kết quả.
Nhưng có lẽ, chính việc duy trì cuộc giằng co đó, lại là cách duy nhất mà hai người họ ngầm thừa nhận, để tưởng nhớ cô.
Lục Kính Nghiêu cảm thấy có lẽ mình vẫn là người may mắn hơn một chút.
Bởi vì anh đã gặp được Tô Úc Ý.
Dù Tô Úc Ý không nhớ gì, thế nhưng cô từng cùng Tang Triệt tham gia một cuộc thi vào năm lớp 10.
Trong nhà cô đến giờ vẫn còn giữ tấm ảnh chụp lúc đó.
Trong ảnh, Tang Triệt đứng ở phía sau giơ tay làm dáng chữ V.
Có lẽ năm ấy họ đã thật sự có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.
Và chỉ dựa vào chút liên hệ nhỏ nhoi ấy, Lục Kính Nghiêu đã quyết định giúp cô.
Nhớ lại đến đây, chuông báo thức vừa vặn vang lên.
Lục Kính Nghiêu thay sang quần áo chỉnh tề, sau đó liền rời khỏi nhà và lái xe đến công ty.
Thế nhưng, mới đi được nửa đường thì điện thoại từ thư ký đột ngột gọi đến, đối phương hốt hoảng lên tiếng:
"Sếp ơi, không hay rồi! Nghe nói cô Tô ở nhà làm ầm ĩ, đập vỡ rất nhiều đồ!"
Lục Kính Nghiêu đưa tay day nhẹ thái dương, vẻ mặt cũng hiện rõ sự mệt mỏi:
"Tôi qua xem sao."
Anh lập tức đổi hướng lái xe đến căn nhà mà suốt thời gian qua anh chưa từng quay lại dù chỉ một lần.
Và Lục Kính Nghiêu không hề biết rằng:
Chính từ khoảnh khắc này trở đi, những cơn ác mộng từng ám ảnh anh suốt mười năm qua, sẽ hoàn toàn chấm dứt.