Vừa Là Túc Địch, Vừa Là Vịu Ơ - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lục Kính Nghiêu muốn mở miệng nói gì đó. Có thể là mỉa mai, có thể là chế giễu.


Thế nhưng, khi nhìn thấy vành tai trắng ngần kia đang ửng đỏ vì gió lạnh, anh lại không nói ra được gì cả.


Bảy ngày sau, Lục Kính Nghiêu khỏi bệnh.


Tang Triệt vui vẻ kéo anh đi ăn đồ nướng ăn mừng.


Anh không thích, còn chê mùi nồng và bị ám khói.


Khi ấy Tang Triệt cao hơn anh nửa cái đầu hoàn toàn chiếm thế chủ động. Cô cứng rắn khoác vai anh, gần như là "bắt cóc" anh vào quán.


"Ông chủ, cho cháu tất cả các món tủ, trừ món gân nướng nhé, dai lắm, khó nhai, không ngon!"


Ông chủ là một người đàn ông mập mạp, lúc cười lên trông chẳng khác gì Phật Di Lặc: "Bạn học của cháu à?"


Tang Triệt dõng dạc đáp lại ngay: "Em trai cháu."


Lục Kính Nghiêu quay đầu liếc cô một cái.


Rõ ràng trước đó chính cô là người đã dặn anh mỗi khi đi ra ngoài tuyệt đối không được nhận là anh em.


Vậy mà bây giờ lại tự tay thừa nhận không chút do dự.


Suốt những năm cấp hai, giữa hai người cứ thế mà trôi qua — nửa thân thiết, nửa ghét bỏ, nửa là chọc tức nhau, nửa là bảo vệ lẫn nhau.


Bố mẹ thì suốt ngày cãi vã. Nhà lúc nào cũng như cái chợ không có nắp.


Giữa khung cảnh đó, những câu mỉa mai qua lại của hai đứa trẻ lại trở thành một dạng đồng hành kỳ lạ.


Thế nhưng, lên cấp ba, mọi chuyện dần thay đổi.


Lục Kính Nghiêu bắt đầu cao vùn vụt, chỉ sau một mùa hè đã vọt lên 1m80, và còn chưa có dấu hiệu dừng lại.


Ngược lại là Tang Triệt.


Cô dừng lại ở mốc 1m74, rồi không nhích lên thêm được phân nào nữa.


Sự thay đổi ấy khiến Lục Kính Nghiêu âm thầm lấy lại được một chút tự tin.


Đồ lùn. Đồ gầy gò.


Yếu hơn cả con gái.


À đúng rồi, có lẽ là từ lúc đó, trên người Tang Triệt bắt đầu lộ ra một vài đặc điểm của nữ giới.


Thế nhưng cô che giấu rất tốt.


Cộng thêm việc có tên học bá Đường Tử Hạo luôn đứng ra giải vây một cách tự nhiên nên không ai mảy may nghi ngờ.


Mà nhắc đến Đường Tử Hạo, Lục Kính Nghiêu lại thấy khó chịu không lý do.


Cậu ta là bạn học cùng lớp với Tang Triệt, lớn hơn anh một khóa.


Hai người đó không hiểu vì sao lại đặc biệt thân thiết.


Hễ ai quá thân thiết với Tang Triệt thì Lục Kính Nghiêu đều cảm thấy ngứa mắt.


Có lần, cả hai cùng tham gia giải bóng rổ của khối. Lục Kính Nghiêu vốn không mấy hứng thú nhưng bị bạn học lôi kéo đi xem.


Tang Triệt thấp hơn hầu hết các cầu thủ khác một cái đầu.


Thế nhưng cô lại thi đấu cực kỳ nghiêm túc.


Đến giữa trận, cô bị đối thủ va ngã xuống sân.


Lục Kính Nghiêu lập tức bật dậy, hai tay lập tức siết chặt thành nắm đấm.


Bạn ngồi cạnh kinh ngạc quay sang: "Cậu làm gì thế?"


"Không… không có gì."


Chuyện gì đang xảy ra vậy?


Tang Triệt ngã trên sân, rõ ràng anh nên thấy hả hê mới đúng, thế nhưng vì sao trong lòng lại có chút lo lắng?


Thứ cảm xúc này… là cái quái gì vậy?


Ngay sau đó, anh lại nghe thấy vài bạn học thì thầm bàn tán:


"Này, nhìn Tang Triệt kìa, càng ngày càng giống con gái thật đấy."


"Tay chân khẳng khiu, chẳng có chút nam tính gì cả."


"Cậu biết gì chứ? Kiểu này giờ hot lắm. Tớ nghe nói có không ít bạn nữ gửi thư tình cho cậu ấy rồi."


Lục Kính Nghiêu nheo mắt, theo ánh nhìn của họ quay đầu quan sát.


Quả thật — bên sân đấu, có không ít nữ sinh đang hô vang tên Tang Triệt.


Thậm chí có người còn mang banner vẽ tay. Một bạn nữ khác thì cứ luôn miệng hô: "Tang Triệt cố lên!"


Vừa nhìn thấy cảnh đó, Lục Kính Nghiêu đã lập tức nổi cáu vô cớ.


Càng bực hơn chính là cái tên Đường Tử Hạo kia sao cứ đập tay với Tang Triệt mãi thế?


Thắng rồi hay sao mà đập.


Cảnh tượng ấy thật sự chướng mắt.


Lục Kính Nghiêu tự cho mình có gu thẩm mỹ cao, và anh vẫn luôn tin rằng… mình sẽ không bao giờ thấy Tang Triệt xinh đẹp.


Thế nhưng, tối hôm đó, anh lại mơ thấy Tang Triệt.


Trong mơ, Tang Triệt thật sự là con gái.


Một cô gái xinh đẹp, mảnh mai, đang ở trong vòng tay anh.


Được anh ôm vào lòng.


Được anh đè xuống.


Được anh hôn lên môi — từng chút, từng chút một — như thể nếu không nuốt trọn thì anh sẽ chết ngay tức khắc.


Anh mơ thấy mình hôn hăng say đến mức cô không thể thở nổi, mơ thấy mình cởi cúc áo cô ra, mơ thấy cả cơ thể nóng bỏng kia đều thuộc về anh.


Và sáng hôm sau, anh đã mộng tinh.


Không phải lần đầu mộng tinh.


Nhưng là lần đầu có đối tượng rõ ràng — và đối tượng ấy lại là… Tang Triệt.


Khoảnh khắc tỉnh dậy, cả người anh ướt đẫm, không phải mồ hôi mà là thứ khác.


Cú sốc không nằm ở hành vi sinh lý.


Mà nằm ở đối tượng anh mơ đến.


Thật kinh khủng. Thật đáng xấu hổ.


Mặc dù trong mơ Tang Triệt là nữ.


Nhưng trong đời thực, Tang Triệt là nam cơ mà.


Chẳng lẽ… 


Lần đầu tiên trong đời Lục Kính Nghiêu nghi ngờ xu hướng tính dục của mình.


Để xác minh, anh cố gắng bắt chuyện với các bạn nữ trong lớp.


Không được. Không thích. 


Anh thử tưởng tượng đến chuyện thân mật với một bạn nam khác.


Càng không được. Buồn nôn.


Anh thử nghĩ đến tất cả các trường hợp có thể xảy ra.


Cuối cùng anh liền rút ra một kết luận đáng sợ:


Chỉ có Tang Triệt là được.


Từ sau phát hiện ấy, Lục Kính Nghiêu lại càng ghét Tang Triệt hơn.


Ghét đến mức không muốn nhìn mặt cô.


Ghét đến mức mỗi ngày về nhà đều tự nhốt mình trong phòng, thà đói bụng cũng không muốn ngồi ăn chung bàn.


Ánh mắt Tang Triệt, tiếng cười Tang Triệt, mùi nước xả trên áo Tang Triệt… tất cả đều khiến anh khó chịu.


Anh ghét cảm giác bị ai đó kiểm soát, đặc biệt là bởi người mà lẽ ra anh phải coi là đối thủ sống chung mái nhà.


Rồi đến học kỳ hai lớp 10, mọi thứ bắt đầu vỡ ra theo một cách mà chính anh cũng không ngờ được…


Tiền của một bạn trong lớp bị mất cắp.


Ngay sau đó, mọi bằng chứng đều hướng về một cái tên duy nhất: Lục Kính Nghiêu.


Thầy giáo rất tức giận, vì bố của Lục Kính Nghiêu là một tay nghiện rượu nổi tiếng trong xóm.


"Con của kẻ nghiện rượu thì có thể có phẩm chất tốt gì?"


Vì thế cho nên, dù anh có mở miệng biện minh thế nào đi nữa, thì cũng không một ai muốn lắng nghe.


Một khi thầy giáo đã bày tỏ lập trường, thì học sinh trong lớp lập tức đồng loạt quay lưng.


Và như thế, Lục Kính Nghiêu lại một lần nữa bị cô lập.


Chuyện chẳng bao lâu đã truyền đến tai phụ huynh.


Bố anh không hỏi lấy một lời.


Còn chưa kịp bước vào nhà đã giáng cho anh một cái tát khiến đầu lệch sang một bên.


"Tiền rượu tao để dưới bàn trà cũng mất tiêu! Có phải mày lấy luôn rồi không?"


Lục Kính Nghiêu uất ức nghiến răng. anh không nói gì, và cũng không biện minh.


Vì có nói cũng vô ích thôi.


Sẽ không có ai tin lời anh nói.


Không phải vì lý lẽ không đủ, mà vì thành kiến đã có sẵn.


Hôm đó anh không muốn về nhà.


Chờ cho đến khi tiếng ồn ào cuối cùng trong lớp cũng tan đi, đợi cho sân trường vắng lặng như tờ, thì anh mới chậm rãi khoác cặp rồi lững thững bước về phía cổng.


Khi đi ngang qua phòng giáo viên, anh bỗng nghe thấy tiếng tranh cãi vọng ra từ bên trong.


Là giọng của Tang Triệt.


"Lục Kính Nghiêu không thể nào ăn cắp tiền!"


Anh đứng sững lại trước cánh cửa đóng hờ và không thể tin nổi những gì vừa nghe được.


"Là một giáo viên, khi chưa có bất kỳ bằng chứng cụ thể nào, sao thầy có thể tùy tiện định tội cho cậu ấy?"


"Tiết thể dục hôm đó chỉ có cậu ta không đi học. Sau đó bạn học liền báo mất tiền. Ngoài cậu ta ra thì còn ai vào đây nữa?"


"Chỉ dựa vào đó sao? Bằng chứng trực tiếp đâu? Ai cáo buộc thì người đó phải đưa ra được bằng chứng. Tội danh vô căn cứ như vậy, nếu thầy cứ tùy tiện gán cho Lục Kính Nghiêu, vậy thì thầy không xứng làm thầy."


Một tiếng “chát” vang lên dội thẳng vào bức tường xám xịt của phòng giáo viên.


Lòng tự trọng của một người đàn ông trung niên, khi bị đẩy vào chân tường, rốt cuộc đã hóa thành một cái tát giáng thẳng lên mặt Tang Triệt.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo