Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nam chủ vương gia yêu cầu ta thử thuốc thay cho người trong lòng của hắn, thay nàng làm ấm giường, thay nàng gả chồng, thay nàng đi tìm chết.
Ta lại không phải nguyên chủ, sẽ theo hắn ư?
Nực cười, ta trực tiếp tiến vào lồng ngực của trùm phản diện, hắn có vẻ rất tốt…
“Một lũ vô dụng!”
Tề Vương Triệu Uyên vung tay áo, chiếc ly sứ rơi trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.
“Không phải chỉ còn có một vị thuốc là không nắm chắc thôi hay sao? Vậy thì sai người tới thử! Nếu Nguyệt Nga xảy ra bất kỳ chuyện gì, tất cả các ngươi đều phải chôn cùng nàng!”
Nháy mắt tiếp theo, hắn quay mặt đi, ánh mắt đen tối: “Thập Thất!”
Ta đột nhiên bị lôi vào, vinh dự ra khỏi hàng, ngay ngắn quỳ gối trong phòng, trên mặt không có biểu cảm gì mà trả lời: “Vương gia có muốn thủ hạ đi thiên lao đem một tử tù tới đây thử thuốc thay cho tiểu thư Nguyệt Nga không?”
Triệu Uyên sửng sốt.
Hắn vốn là muốn bảo ta thử thuốc.
Những năm gần đây, chỉ cần có việc gì khổ, việc gì mệt, việc gì dơ bẩn, việc gì ghê tởm, hắn đều có thói quen ngốc nghếch mà quăng cho ta làm, giống như là đã quên, ta tốt xấu gì thì cũng là một tử sĩ lấy một chọi trăm mà hắn bỏ ra số tiền lớn mới có thể bồi dưỡng ra. Mặc dù là một đồ vật thì cũng là một đồ vật được chạm khắc tinh xảo, không nên là một thứ không có việc gì cũng lấy ra để chùi đít.
Nhưng hắn chỉ cần sáng suốt một chút, thì tiểu thư Nguyệt Nga, con gái thừa tướng, thanh mai trúc mã, tình yêu cả đời này của Triệu Uyên sẽ không đồng ý.
Kể từ lần trước Triệu Uyên bị ám sát, ta chắn cho hắn một đao mà trọng thương hôn mê, khi ta được hắn ôm trở về, lại còn tự mình bôi thuốc cho ta, ta đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đối với nàng.
“Uyên ca ca, muội đau quá, thở cũng đau, nói chuyện cũng đau. Muội không muốn chết, muội muốn luôn được ở bên cạnh Uyên ca ca…”
Đỗ Nguyệt Nga nằm trong lòng ngực của Triệu Uyên, nắm chặt tay áo của hắn, nước mắt rào rào rơi xuống, khóc mà không làm hỏng một chút hóa trang trên mắt, không ít đi một sợi tóc nào che mặt, tạo ra một cảm giác yếu đuối nhu nhược động lòng người, gãi đúng chỗ ngứa muốn yêu thương che chở của nam nhân, quả nhiên khiến cho nam nhân vẻ mặt thâm tình mà dùng tay vén sợi tóc của nàng vào sau tai: “Đừng nói linh tinh, nàng sẽ không sao hết.”
“Vì sao không để cho Thập Thất trực tiếp thử thuốc chứ? Uyên ca ca, muội không kiên trì được…”
“Vương gia,” Ta quỳ thẳng tắp trên mặt đất, không ngẩng đầu, lại chậm rãi ngước đôi mắt lên, “Thuộc hạ là tử sĩ của vương gia, là người sẽ chắn đao kiếm cho Vương gia lúc nguy nan.”
Trong sách nói, đôi mắt của nữ chính rất đẹp, mỗi lần quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng ngước mắt, ngập nước mà nhìn nam chính, đều khiến cho hắn nhìn mà trong lòng xốn xang.
Khi ta xuyên đến, nữ chính đã vì bảo vệ nam chính, bị trọng thương quá nhiều lần, đao kiếm đâm thủng ngực, thảm không nỡ nhìn. Nam chính tuy là lòng lang dạ sói, nhưng khi ta cố ý đề cập đến chuyện này, có lẽ hắn sẽ… xúc động một chút đúng không?
Đúng vậy, không sai, Tề Vương Triệu Uyên là nam chủ của tiểu thuyết “Xuân tình yếm”. Mà ta, thật không khéo chút nào, lại xuyên thành nữ chính bị ngược của quyển sách, tử sĩ Thập Thất của vương gia ngang ngược kia.
Dựa theo cốt truyện nguyên tác, ta không chỉ phải thử thuốc cho Đỗ Nguyệt Nga, gặp bảy bảy bốn chín nỗi đau xuyên rách cơ thể, mà còn một lần đi vào con đường không thể quay lại, làm ấm giường cho Triệu Uyên, lại bị Nguyệt Nga điên cuồng gây sự, sự thay đổi thất thường của Triệu Uyên, còn có mẹ của Triệu Uyên là Văn Quý Phi liều mạng chèn ép mà sinh non, mắt mù, trải qua đủ mọi chuyện vô cùng thảm thiết, cuối cùng trở thành thế thân của Đỗ Nguyệt Nga, bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Khi mới xuyên qua, ta tự tát bản thân mình vài cái, ai bảo ngươi chỉ vì chút thịt mà cái rác rưởi gì cũng xem chứ!
Chỉ là chạy thì không thể chạy, là một tử sĩ bị cổ trùng khống chế, tính mạng hoàn toàn nằm trong tay của Vương gia, ta chỉ có thể phát huy khả năng lừa lọc, miễn cưỡng duy trì cuộc sống.
Mà lúc này đây, không biết ta có thể may mắn mà tránh được một kiếp hay không?
Trời xanh phù hộ, lần này Triệu Uyên bình thường.
Hắn vô cùng phức tạp mà nhìn ta vài lần, ánh mắt chớp chớp nhìn ta với cảm xúc không rõ ràng, sau đó ôm Đỗ Nguyệt Nga, vỗ nhẹ sau lưng nàng, dịu dàng an ủi: “Nguyệt Nga đừng sợ, ta bảo Thập Thất đi nhanh về nhanh, rất nhanh thôi!”
Đỗ Nguyệt Nga cứng đờ, đôi mắt hung hăng mà liếc ta giống như rắn độc, định nói gì đó, mà lại nhịn lại vì muốn giữ lại nhân thiết bông sen trắng nhỏ, gian nan nặn ra một nụ cười, đầu cọ cọ trong lòng ngực Triệu Uyên: “Nguyệt Nga biết, Uyên ca ca đối xử với muội tốt nhất, nhất định sẽ không để muội phải chịu khổ thêm chút nào.”
Triệu Uyên và nàng nhìn nhau thâm tình, tất cả nhu tình mật ý đều thể hiện ra ngoài.
Bỏ đi, hay giết ta để trợ hứng cho hai vị đi, mệt mỏi quá!