Xuân Tình Yếm - Chương 13

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, võ công của Hiên Hiên nhà chúng ta cũng thuộc dạng thần đồng, thật sự không phải là loại mà đám Ngự Lâm Quân con cháu nhà thế gia tô son trát phấn kia có thể đối phó được. 

Khi chạy thoát, hắn bắt đầu hành trình báo thù. Tất cả những đại nhân đã tham dự vào việc mưu hại ân sư, có người bị ngạt chết trong ổ chăn, có người bị chết đuối dưới hầm cầu, Hiên Hiên xuống tay không theo khuôn mẫu nào cả, cứ phát hiện như thế nào thì sẽ giết như thế, vô cùng tùy tiện, thế cho nên sau một thời gian dài, mọi người mới phát hiện là nhiều quan lớn như vậy đều bị giết bởi một người, hoặc là cùng đám người.

Hắn không đi liên hệ với những người cùng học năm đó, nhưng lại chiêu binh mãi mã, tập hợp một đám bạn hữu giang hồ, thành lập Diệt Hỏa Giáo, không hề đi liên lụy đến người khác, chọn cách một mình chịu tội.

Sau khi hai người chúng ta ăn no uống no, ta dọn dẹp mâm bát một chút thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ai thế?

Từ trước tới giờ Thập Tứ đều tự mở cửa tự vào, có bao giờ gõ cửa đâu?

Kết quả lại đúng là Thập Tứ.

Trên cửa là khóa xích sắt, hắn đẩy cửa chính hở ra một cái khe, sau đó nhét vịt quay cùng với xá xíu vào, cúi đầu không dám nhìn ta: “Vương gia đã thu chìa khóa rồi.”

Ta nhíu mày: “Đỗ Nguyệt Nga mặc kệ hắn sao?”

Thập Tứ thở dài: “Tiểu thư Nguyệt Nga uống thuốc giải, đang nghỉ trên giường.”

“Hắn có nói lúc nào sẽ tới không?”

Thập Tứ lắc lắc đầu, ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, lại cúi đầu: “Chắc là hai ngày tới đấy. Trước đó sẽ có người tới đây hầu hạ giúp ngươi tắm gội thay quần áo.”

Ba ngày sẽ uống giải dược một lần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vậy thì cứ ba ngày họ Triệu sẽ tới “lâm hạnh” ta.

Ta xách vịt quay rồi đóng cửa lại, đẩy ra cửa sổ nhỏ, thấy đôi mắt của Hiên Hiên hiện lên đầy sát ý.

“Ngươi đây là đang làm sao thế?” Thấy dáng vẻ này của hắn, ta đột nhiên bật cười, “Lo lắng cho ta như vậy à?”

Hiên Hiên lắc đầu: “Nếu chính ngươi cảm thấy thích, thì không ai xen vào việc của người khác làm gì.”

Ta với tay vào từ cửa sổ, cào cào mu bàn tay của hắn: “Vậy ngươi đoán là ta thích hay không thích?”

Hiên Hiên hừ lạnh một tiếng: “Có cái gì mà không thích, Vương gia kim tôn ngọc quý, ngươi nếu theo hắn, sinh được một mụn con, vậy thì không cần phải dãi nắng dầm mưa, làm những việc thô bỉ nữa.”

Ta gật đầu: “Ừ, nói rất có lý, vậy để ta đi.”

Tay vừa mới rụt về được một nửa, đột nhiên bị hắn nắm lấy, tức hộc máu mà lườm ta: 

“Ngươi dám!”

Ta cười, xoay tay lại đan ngón tay với hắn: “Ba ngày nữa, cá chết lưới rách, có thể ta sẽ chết.”

Ta nói như vậy, hắn lại chần chừ: “Ngươi… thật sự muốn vậy hay sao?”

Vì trinh tiết, có đáng giá không?

Không đáng.

Cho nên ta không phải vì cái trinh tiết nào cả.

“Thà vì phản kháng mà chết, ta cũng không muốn lại sống tiếp như nô lệ. Ngươi biết đấy, ta là tử sĩ của Triệu Uyên, lúc này ta không chết, sau này còn vô số việc nặng nhọc dơ bẩn, giết người cướp của ta cần phải làm, nếu làm được thì cũng không tốt, mà làm theo thì cũng phải chết.”

Hiên Hiên vỗ tay cười to, vạn phần hào hùng: “Được! Ta giúp ngươi!”

Ta bật cười: “Ngươi giúp ta? Ngươi đã bị đóng đinh lên tường, làm sao để giúp?”

Hiên Hiên đỏ mặt: “Ta…”

“Haizz, ngươi đừng nói nữa,” Ta chợt nghĩ thông suốt một việc, “Đúng là ta có việc này muốn ngươi giúp một chút.”

Hiên Hiên nghi hoặc đầy mặt: “Gấp gáp cái gì?”

Ánh mắt của ta không có ý tốt mà nhìn hắn một vòng: “Cả cuộc đời này của ta chỉ có một tiếc nuối, chính là còn chưa được hưởng qua mùi vị của đàn ông, hay là ngươi làm bồ tát sống, bố thí cho ta thân thể của ngươi đi!”

Mặt của Hiên Hiên lại càng đỏ rực: “Ngươi nói linh tinh cái gì đó!”

“Thôi được rồi,” Ta dỗ dành hắn, “Ăn chút xá xíu! Nếu không lát nữa lạnh ăn không ngon nữa. Còn có cả vịt quay, sắp nguội rồi!”

 

Hiên Hiên lắc đầu: “Ta ăn không vào.”

Ta tách một cái đùi vịt gặm một miếng: “Cái tố chất tâm lý này của ngươi! Ta còn chưa đến mức ăn không vào đâu, thế mà ngươi đã không ăn được.”

Hiên Hiên tức giận đến thất khiếu bốc khói: “Ngươi thật là chủ quan!”

Ta uống một ngụm nửa chén nước: “Ta đã sớm biết có ngày này.”

Hiên Hiên ngẩng đầu nhìn ta, ta cũng quay đầu nhìn hắn.

Lần này hắn không né không tránh.

Hắn nói: “Ngươi lại đây đi!”

Ta lộ ra dáng vẻ nghi ngờ.

Hắn nói: “Ngươi đến đây, cho ngươi hết.”

Cái gì thế này… hạnh phúc tới bất ngờ như vậy sao?

Chỉ có ngu mới không ngủ, nếu không chẳng phải phí hoài à! Bỏ lỡ lúc này, cả đời này ta cũng không có cơ hội ngủ với soái ca ở cấp bậc này.

 

Lên thôi!

Chỉ cần hai ba nhát ta đã đập cho cái lỗ cửa sổ nhỏ thành một cái ô thật to, sau đó chui vào.

Trên khuôn mặt trắng mịn của mỹ nhân Hiên Hiên, ánh mắt đào hoa ngập nước nhìn ta mê mang.

 

Ta đến gần hắn, nhưng lại sợ hãi, hơi thở cũng trở nên dồn dập, cảm thấy nếu lại tiếp tục tới gần hắn là khinh nhờn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo