Xuân Tình Yếm - Chương 14

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hắn lại duỗi tay tới, sờ lên mặt ta.

Đôi tay kia của hắn không giống với người tập võ, không có vết chai, ẩm ướp mà trơn nhẵn, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt ta, sờ vào lỗ tai ta, lại ngừng ở vị trí động mạch chủ trên cổ ta, đầu ngón tay chạm vào mạch đập của ta.

Ta vừa cúi đầu, trong lúc vô tình chạm vào chóp mũi của hắn, lại vội vàng lui lại, nhìn về phía khác, tay chống ở ngực hắn, cổ họng lại chuyển động, hai chân không ngừng phát run, mềm nhũn.

“Hay là… Hay là bỏ đi thôi!” Đầu gối của ta lui về phía sau: “Sau này ngươi còn… Uhm”

Hiên Hiên kéo ta lại, đảo khách thành chủ.

“Không được đi!”

Ta không đi không được sao? Ngươi chậm một chút, đau.

Giờ phút này, ta giống như là ăn một xiên thịt dê nướng, là loại vừa mới nướng xong ấy.

Thơm thì rất thơm, nhưng mà nóng đến nỗi không nói thành lời.

Vừa cảm thấy vô cùng đau đớn, lại vừa cảm thấy rất thơm, thật là khó khăn quá.

Môi của Hiên Hiên rất mềm, rất trơn, vô cùng ngon miệng, ta nếm đi nếm lại, bên trong đó giống như thấy được bản thân mình, hình như rất đẹp.

Ta cười, hắn cũng cười.

Chúng ta ôm nhau, mồ hôi đầm đìa, trong thời khắc thỏa mãn này, không hề nghĩ đến ngày mai nữa.

……

Ngày hôm sau, xá xíu đã ăn hết, vịt quay cũng bị chúng ta gặm sạch sẽ. Ta chờ Thập Tứ mang hòm thuốc đến, ở tầng dưới cùng lấy ra một miếng bì lợn đã chín, cẩn thận chia đôi, gọt mỏng bên cạnh, lại lấy ra hai cái xương đùi vịt, mỗi bên một miếng quấn lên trên, dán keo, siết chặt lại, dùng ngọn lửa bên cạnh tường hơ đen, sau đó dựa theo vết thương trên xương quai xanh của mỹ nhân để đo chỗ sâu nhất, sau đó đặt thành phẩm dở dang này bên cạnh, đi về phía trước, duỗi tay lấy móc sắt trên xương quai xanh của mỹ nhân, hắn lại đột nhiên lui về phía sau một chút.

“Đừng lo, chỉ là giải phẫu nhỏ thôi!”

Ta lấy ra cái móc câu ở xương quai xanh xuống, dựa theo vị trí trên người của hắn xuyên qua bì lợn, bên trong là xương đùi vịt quay, sau đó, đầu ngón tay chấm máu trên xương quai xanh của hắn, nhấn vào bên cạnh chỗ móc câu xuyên qua.

Khi ta chạm đầu ngón tay vào miệng vết thương của hắn, hắn run hơn cả lúc lấy móc sắt ra, một đôi mắt đen nhánh, yên lặng nhìn ta.

Trong khi hắn nhìn chăm chú, ta lấy kim cong và miếng bông đã tẩm rượu mạnh. “Sẽ hơi đau đấy, nhịn một chút!”

Hắn xấu hổ mà cười: “Không sao, ta không sợ đau.”

Ta chỉ nghĩ hắn xấu hổ trước mặt ta, ngại mất mặt, không nghĩ gì nhiều.

Khi kim cong xuyên qua da thịt, ta thuần thục khâu miệng vết thương của hắn, băng bó cẩn thận, sau đó dán cái xương đùi vịt đã được bọc da lợn treo ở móc sắt vào xương tì bà của hắn, băng bó miệng vết thương bên ngoài thật kỹ, lại dùng quần áo và tóc che giấu, đảm bảo sẽ không lộ, sau đó còn dặn dò: “Miệng vết thương không được chạm vào nước, luôn che lại như vậy cũng không tốt, nhưng mà vẫn phải che lấp một chút. Chờ ngươi lành vết thương, công lực khôi phục, cần đi đâu…”

Một tiếng xích sắt kêu vang ngắt lời ta.

Một bộ phận xích sắt trên tường, vốn vô cùng bền chắc, giờ phút này lại không biết vì sao mà nằm trên mặt đất.

Ta ngẩng đầu nhìn Hiên Hiên, hắn lại quay đầu, tránh né ánh mắt của ta.

Đây là Hiên Hiên tự mình vùng ra.

Hắn… mấy cái xiềng xích này cơ bản không khóa được hắn.

Vậy thì nội công của hắn phải đến mức nào chứ?

Hắn chính là trùm phản diện giết nguyên chủ của ta, nguyên chủ trong nguyên tác không có giống như ta, xen vào việc của người khác, hắn vẫn cứ chạy thoát ra ngoài, sau đó còn giết Triệu Uyên và Đỗ Nguyệt Nga.

Vất vả cho hắn vì diễn kịch mà phải đem chúng nó về, vừa rồi lúc làm chuyện đó còn không bị lộ tẩy.

Lại nhìn trên người hắn, xương quai xanh giả ta phải trăm phương ngàn kế để dán lên che lấp, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

“Ngươi đã sớm khỏe rồi, vì sao không nói sớm một chút?” Ta ngẩng đầu hỏi hắn.

Cổ họng của Hiên Hiên động đậy mấy cái: “Ta muốn… xem xét một chút tình hình.”

Được, ở đây chơi trò gián đệp với ta đúng không.

“Sau khi xem xét rõ ràng thì thấy sao? Phát hiện ra Tề Vương Triệu Uyên chỉ là một cái tăm xỉa răng, nữ nhân hầu hạ bên người hắn còn chưa hiểu việc đời, trong lòng rất đắc ý phải không?”

Hiên Hiên tái mặt: “Ngươi đừng nói vậy, ta không có ý lừa gạt ngươi.”

Cũng không có gì để truy cứu, hai chúng ta vốn là không quen biết nhau, làm gì có ai không có chuyện giấu giếm chứ.

Ta cũng giống hắn, câu nói nào cũng là giả dối, không có câu nào là thật thà hết, ta không trách được hắn. 

 

Khi ta với hắn còn đang giằng co chưa xong, giếng trời vẫn luôn dùng để đưa cơm cho Hiên Hiên bỗng nhiên mở ra, một hình ảnh xuất hiện.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo