Xuân Tình Yếm - Chương 21

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hắn… nhớ lại chuyện “Kiếp trước” rồi sao?

Kể từ ta đến thế giới này, đều không ngoan ngoãn mà tồn tại theo cách của nguyên nữ chủ, cốt truyện đã bị ta bẻ gãy tứ tung rồi, nếu hắn không biết được tình tiết trong nguyên tác, thì làm sao có thể nói những lời này được.

Ta thở dài một hơi, cười nói: “Cho nên ngươi còn chưa nhìn ra được, Thập Thật này là giả hay sao? Thập Thất của ngươi, người yêu ngươi một cách ngây ngô ngốc ngếch, người hy sinh tính mạng vì ngươi, đã chết rồi. Những điều ngươi nói đều là chuyện của đời trước, không xảy ra, vĩnh viễn sẽ không xảy ra nữa.”

Triệu Uyên giống như khùng điên mà lắc đầu: “Không phải đâu, tại vì ngươi hận ta phải không? Ta biết, ta biết tất cả đều không giống, là bởi vì ngươi cũng nhớ ra kiếp trước. Vì ngươi thất vọng đối với ta, nên không muốn nhận ta nữa phải không? Thập Thất, chúng ta ân ái như thế, chúng ta vốn có thể có hai đứa con đáng yêu…”

“Thì sao, đứa thứ nhất là bởi vì Đỗ Nguyệt Nga không thể chấp nhận vương phủ có thứ trưởng tử mà bị người mẹ tốt của ngươi là Văn Quý Phi phái ma ma tới dùng gậy gỗ để xóa bỏ. Võ công của Thập Thất rất tốt, nội lực cũng thâm hậu, đánh không chết nên mới bắt nàng uống thuốc, nàng lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn đến ba canh giờ, tiếp theo là một đứa nhỏ lúc ấy chỉ bé như con chuột nhỏ đã chết. Lúc ấy ngươi cũng ở vương phủ, lại không cản lại, chỉ để lại một câu “quy củ là như thế, bổn vương cũng không có cách nào”, mặc kệ nàng chịu khổ. Sau đó, nàng mất con còn chưa đầy tháng, ngươi đã bắt nàng phải thị tẩm, việc này không phải là ngươi làm ư?”

Triệu Uyên bùm một tiếng, quỳ gối trên mặt đất, run rẩy từ trên xuống dưới: “Ta cũng là bị ép buộc…”

“Lần thứ hai, ngươi biết rõ nàng đang mang thai con của ngươi, những vẫn phái nàng đi giả làm Đỗ Nguyệt Nga, mặc áo cưới ngồi kiệu hoa đi trên đường nhỏ, bị phản quân bắn thành con nhím. Khi đứa trẻ thứ hai chết thì cũng đã rất lớn rồi, vì sợ động, nàng bị một mũi tên bắn vẫn giãy giụa, vẫn dùng tay để bảo vệ hắn, nhưng tay cũng bị bắn thủng, sau đó mặt cũng bị bắn, mắt cũng bị bắn, đầu cũng bị bắn, máu chảy đầy đất chết không nhắm mắt. Đây có phải là việc ngươi làm không?”

Triệu Uyên đập đầu xuống đất, khóc không thành tiếng: “Lúc ấy, sau khi ta đưa ra quyết định này, đã hối hận…”

Ta cười.

“Sau những việc đó, ngươi còn có mặt mũi tới cầu xin ta trở lại bên cạnh ngươi ư? Ngươi nhìn ta là người ngu ngốc như thế ư?”

“Ta báo thù cho ngươi!” Triệu Uyên đột nhiên ngẩng đầu, đầu gối bước hai bước tới ôm đùi ta, “Ta đã giết cả nhà Đỗ gia, còn giam cầm mẫu phi của ta, đều là vì bọn họ xui ta đoạt đích, ta mới không thể không mặc kệ ngươi… Lần trước, lần trước cũng vì ta mơ một giấc mơ, nhớ lại tất cả sự việc kiếp trước, mới không chạm vào Đỗ Nguyệt Nga, chỉ tát cho nàng mấy cái, chỉ vì để ngươi hả giận!”

Thấy hắn càng ngày càng gần, ta còn chưa động thủ, Hiên Hiên đã dùng chân đá vào ngực hắn, đá hắn cách xa một trượng, một ngụm máu tươi phun đầy đất.

Ta bị thứ logic cường đạo này làm cho huyết áp tăng lên.

“Nhìn xem, Thập Thất đúng là có tác dụng. Khi tồn tại, có thể chắn đao thương cho ngươi, làm ấm giường cho ngươi, làm thế thân cho ngươi. Khi chết rồi còn có thể giúp ngươi lấy cớ để ngươi hại người. Khó trách ngươi tiếc nuối nàng. Ngươi còn không phải muốn tìm một cái cớ để giết hại công thần, miễn cho bọn họ công cao cái chủ sao? Không phải là muốn khống chế mẹ mình buông rèm chấp chính hay sao? Ngươi có thể có liêm sỉ một chút hay không? Thủ phạm chính giết tất cả đám tòng phạm của mình, nếu ta đang mở một phiên tòa để thẩm án, chủ trì công đạo cho người bị hại, nghe ngươi nói chuyện này có buồn cười không?”

A Đại, A Thất lặng im không nói.

Mấy người khác vốn đang mai phục xung quanh, trong tay cầm cung nỏ, giờ phút này cũng đều ra, lẳng lặng mà nhìn Triệu Uyên đang bò trên mặt đất, không có ai muốn lên đỡ, mà trên mặt họ lại có chút do dự.

Triệu Uyên thở hổn hển nửa ngày, mới chậm rãi bò lên từ mặt đất, khóe miệng chảy ra một sợi máu, lại cố chấp mà từng bước bò về hướng ta: “Ta thừa nhận ta đáng chết, cầu xin ngươi tha cho ta…”

“Được rồi!” Ta giơ thanh đao trong tay lên, “Ta cũng không có tay nghề lăng trì, cũng lười xem ngươi bị máu chảy ghê người. Cho ngươi chết một cách thống khoái đi!”

Ta không phải Thập Thất thận sự, tất cả những việc vừa rồi chưa từng xảy ra trên người ta, nhưng ta cũng vì thế mà phẫn nộ, vì thế mà chán ghét hắn, nhưng ta sẽ không hận hắn thay Thập Thất, cũng với đạo lý này, ta cũng không thể thay cho Thập Thất mà tha thứ cho hắn.

Chỉ mong sau khi hắn biến thành quỷ, đừng có dính dáng tới Thập Thất nữa, cả đời này nàng đau khổ tất cả đều do tên khốn này mang tới.

Trong nháy mắt, những tử sĩ lúc nãy còn bàng quan vì sự việc không liên quan tới mình, đều đề phòng.

Ta hiểu.

Bọn họ che chở cho Triệu Uyên, vốn đều là vì tính mạng của bản thân mà thôi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo