Xuân Tình Yếm - Chương 22

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sau khi bị nhốt ba ngày, sắc mặt của bọn họ đều tối tăm, môi nứt nẻ, trong khi Triệu Uyên, ngoài đôi mắt đỏ rực, môi hắn, da mặt hắn đều bình thường.

Bọn họ cũng không muốn không quan tâm đến bản thân, nhưng bọn họ nghĩ bản thân mình không có lựa chọn.

“Quân buồn thần khổ, quân nhục thần chết, hôm nay Triệu Uyên chịu nhục, cả ta và các ngươi đều phải hy sinh tại đây, nhưng xin mọi người hãy nhớ, nếu quân chết, chính là triều đại thay đổi, ta và các ngươi đều là thần tử của triều đại cũ, vẫn có một đường sinh cơ. Trên người ta cũng có cổ trùng, ta cũng sợ chết, nhưng hôm nay ta cũng muốn giết hắn, các ngươi có theo hay không?”

Trên mặt đám tử sĩ, từng ngày đều thay đổi ánh mắt.

Trên mặt Triệu Uyên hiện ra vài phần hoảng sợ: “Tới đây, các ngươi tới! Có người muốn tạo phản, có người muốn…”

Còn chưa nói xong, đã bị một đao xuyên qua yết hầu.

Thật ra, ta phản ứng không nhanh như vậy, là Hiên Hiên vỗ nhẹ ở trên vai ta.

Động tác hắn vỗ lên vai ta rất nhẹ, nhưng nội lực truyền tới lại mạnh mẽ vô cùng, hùng hồn cuồn cuộn như biển, tay ta cũng theo lực đạo đó mà đưa về phía trước, bảo đao vừa tới, Triệu Uyên đã bị đâm tại chỗ.

Sau khi đao đâm vào yết hầu, người sẽ không chết ngay, nhưng đã bị xuyên vào xương cột sống, hắn đã không thể cử động được nữa. Yết hầu của Triệu Uyên khò khè phát ra tiếng thở dốc, đôi mắt giãy giụa nhìn ta, đôi môi run run, giống như còn muốn nói gì đó.

Hiên Hiên tiện tay cầm hai mảnh lá liễu, phế đi đôi mắt của hắn: “Ngươi không xứng nhìn nàng.”

Thực lực của giáo chủ Ma giáo thật đáng sợ.

Khó trách, bị xích sắt xuyên qua xương tì bà mà vẫn có thể phá bỏ rồi trốn thoát.

“Haha, các ngươi nghĩ chỉ như vậy là xong rồi sao?” Một tiếng thiếu nữ như chuông bạc truyền đến, chỉ thấy Miêu Nữ một tay nắm gáy của Thập Tứ, đùa nghịch hắn giống như một búp bê vải thật lớn, một tay thiên nữ tán hoa, vứt một nắm đan dược ra ngoài, “Quân đã chết, cửu tử đoạt đích bắt đầu! Tất cả mấy người các ngươi bị cấy thần cổ vào người đã rất lâu rồi, hiện tại ai uống thuốc này sẽ có tư cách làm tân quân! Nếu tất cả đều uống thuốc, vậy thì nhìn xem ai là người có thể sống tới cuối cùng! Nhanh lên đoạt cho ta!”

Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên, năm viên…

Đột nhiên có một trận gió lớn, gió bay tới một bàn tay.

Bàn tay kia như lan như ngọc, nhẹ nhàng đẹp đẽ, thon dài trắng tinh, đẹp không gì sánh nổi, lại linh hoạt khiến cho người ta khó có thể tin, nhẹ nhàng trong chớp mắt, đoạt hết số đan dược vào lòng bài tay.

Nháy mắt tiếp theo, một cái tát vang dôi lên mặt của Miêu nữ, nàng lại bụm mặt giống như chim cút, cúi đầu không dám ngẩng lên, thở cũng không dám thở.

Cơn gió đánh nàng này là một mỹ nữ, nhìn khoảng trên dưới ba mươi tuổi, xinh đẹp vô cùng, khí chất cao ngạo, võ công lại càng sâu không lường được, lạnh lùng nhìn cô gái nhỏ đang co rụt như chim cút, khí chất như lan, giọng sắc như kiếm: “Hùng NiNi, trưởng bối nhà ngươi dạy ngươi như vậy à? Lấy tính mạng của mọi người ra đùa giỡn sao?”

Cô gái nhỏ run như cầy sấy, hai mắt đẫm lệ, trên mặt hiện lên sự ấm ức: “Con… Con chỉ là giận quá thôi. Đang yên lành bọn họ lại nói con là người xấu, nếu nói như vậy, con làm người xấu cho họ xem.”

“Cho nên chỉ là trong lòng ngươi tức giận, ngươi đã lấy tính mạng của người khác ra để chơi đúng không? Có phải ngươi cảm thấy bản thân mình giống kẻ đang nằm trên mặt đất kia, không giống với phàm nhân, vô cùng cao quý không?”

Hùng NiNi nhìn Triệu Uyên vừa mới tắt thở trên mặt đất, run rẩy hơn nữa, nước mắt rơi lã chã: “Con sai rồi! Con cũng không dám nữa! Nương nương, xin đừng nói cho mẹ con…”

“Nini.” Mỹ nữ nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Ta cùng trưởng bối của ngươi quen biết, Trác Trác Nhi nhà ta cùng ngươi lớn lên, nhưng lúc quan trọng nhất nó lại không dám tin tưởng ngươi, mười mấy năm làm thanh mai trúc mã, ngươi cũng không thể theo đuổi được nó. Ngươi cảm thấy kỳ lạ, cảm thấy chúng ta không công bằng, nhưng vì sao lại không nghĩ nguyên nhân là trên người mình? Với tính tình này của ngươi, cố tình làm bậy, thay đổi thất thường, ai dám tin tưởng ngươi, ai dám ăn gan hùm mật ngấu mà dám tin tưởng mà giao phó cho ngươi chuyện quan trọng? Trác Trác Nhi mỗi ngày đều là làm việc đánh đánh giết giết, như vậy đã đủ nguy hiểm rồi, ngươi lại làm loạn thêm cho nó, làm sao nó có thể chịu nổi?”

 

Hùng Ni Ni ngồi bệt xuống đất, ôm lấy bả vai, gào khóc ầm ĩ.

Giờ phút này, ta lại cảm thấy trời đất quay cuồng, cổ trùng giống như phát điên làm loạn trong cơ thể ta, giống như là muốn phá vỡ đan điền của ta, ta không đứng thẳng được nữa mà chậm rãi ngã xuống đất.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo