Xuân Tình Yếm - Chương 25

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Đôi mắt của Hiên Hiên trợn tròn, nghe ta tiếp tục nói: “Mặc dù Thập Thất có trở về, nàng cũng rất khó có thể thoát khỏi vận mệnh lúc trước, không phải ở chỗ nàng sẽ lựa chọn người đàn ông nào, Triệu Uyên cũng được, Thập Tứ cũng được. Mà ở chỗ, nàng còn chưa thay đổi quan niệm, không ý thức được là không thể ký thác vận mệnh của mình ở trên người một người đàn ông.”

“Nếu nàng chọn Triệu Uyên, mặc dù cuối cùng không chết thảm, cũng không sảy thai, không làm thiếp, mà thành người con gái duy nhất mà Triệu Uyên yêu, nàng cũng không thật sự thành công, bởi vì hạnh phúc nàng vẫn là do Triệu Uyên ban ơn mà có, nếu nàng chọn Thập Tứ hoặc bất cứ người nào khác, nàng cũng không thật sự thành công, bởi vì làm như vậy giống như là tức giận, là đang lấy thân phận là vật sở hữu của Triệu Uyên, tặng bản thân mình cho người khác, hoàn thành việc trả thù Triệu Uyên, trước sau vẫn không tránh khỏi kết cục bị coi như là một đồ vật.”

“Mà ta lại không giống thế, ta là một người, có ý thức làm người của riêng mình, không phải là vật phẩm của người khác.”

“Ta dưới sự áp chế của cổ trùng, khống chế không chịu thỏa hiệp, không ngừng diễn kịch, làm ra dáng vẻ mà mình ghét nhất, nhưng khi nguy cơ này giải trừ, ta cũng chỉ là ta, ta sẽ không dựa vào người khác, không ở chỗ người đó có đáng tin cậy hay không, mà ở chỗ ta mong muốn được vĩnh viễn nắm giữ vận mệnh trong tay mình.”

“Ngươi ngàn vạn lần không cần cảm thấy sau khi làm chuyện đó với ta thì phải có trách nhiệm, bởi vì đó là lựa chọn của ta, ta cũng không phải là một người tay trói gà không chặt chỉ có thể dựa vào nam nhân, phụ thuộc vào nam nhân, ta cũng không phải sau chuyện đó thì trở thành đồ vật bị giảm giá, thành đồ secondhand, ta có thể tự chịu trách nhiệm với lựa chọn dục vọng của bản thân.”

“Ta rất thích ngươi, nhưng chỉ là thích, phần tình cảm này có thể tiến thêm một bước hay không thì phải xem duyên phận, cũng phải xem vận mệnh. Ngươi ngàn vạn lần không nên cảm thấy có gánh nặng, hai người có thể lâu dài mà cùng đi một con đường hay không còn cần phải có lựa chọn của cả hai, hai bên cùng đồng ý. Cả đời phụ nữ là một đời, đàn ông cũng vậy, ta hy vọng chúng ta đều phải cần thận một chút.”

Hiên Hiên nhíu mày nhìn ta một hồi lâu, mới nở nụ cười: “Ngươi thật sự rất đặc biệt.”

Ta xoa đầu hắn, lại tiến lên hôn đôi mắt xinh đẹp đen láy giống như hắc diệu thạch: “Ngươi cũng rất đặc biệt, bảo bối của ta.”

Hiên Hiên đỏ mặt, cắn cắn môi dưới, vừa muốn tiếp tục, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng người.

Truy binh lại tới nữa rồi?

Lúc này, Hùng NiNi chỉ về phía ta: “Là nàng đưa truy binh tới.”

Hiên Hiên tức giận: “Hùng NiNi ngươi có ý gì?”

Ta kéo tay áo của hắn: “Nghe nàng nói xong đã.”

Ta cảm thấy cô gái này tuy có tùy hứng, nhưng cũng không phải kiểu não yêu đường, lúc này không hề cố ý nhằm vào ta.

23.

Hùng NiNi móc ra từ trong ngực một con rắn nhỏ màu đỏ, yêu thương mà vuốt ve: “Hồng Hồng nói trên người của ngươi có mùi.”

Mùi?

Mùi thì là? Hoa Tiêu? Hành gừng tỏi?

Ta giũ giũ trong ngực, lôi hết chỗ gia vị ra, nghĩ nếu mấy đồ này mà dẫn truy binh tới thì thật sự không chịu nổi, ta chỉ vì đồ ăn mà sống đó.

Kết quả Hùng NiNi lắc đầu, “Không phải là mấy cái đó.”

?

Ta lại tìm tòi trên người mình một lượt, sau đó mới phát hiện ra trên dao găm có một túi thơm nhỏ to bằng quả hạch đào, là trạm khắc bằng bạc rỗng, vô cùng tinh xảo.

Sau khi ta lấy túi thơm ra, con rắn nhỏ của Hùng NiNi hưng phấn rõ ràng.

Đây là túi thơm mà mấy hôm ta ở nhờ ở Đỗ gia, Đỗ Nguyệt Nga cho ta. là một túi thơm bằng bạc, hoa văn xinh đẹp, kết cấu đặc biệt. Lúc ấy thấy ta thích, nàng tặng cho ta.

Hùng NiNi nói chính là nó.

Ta không nói nhiều, duỗi tay ném đi, ném nó xa xa tới trong rừng cây, sau đó rửa tay, nói xin lỗi với cả đoàn người, sau đó chuẩn bị rời đi.

Hiên Hiên hỏi ta: “Không nhầm lẫn gì chứ?”

Ta lắc đầu, thở dài.

Dù sao nàng cũng thành Đỗ Lệ Phi, chung quy cũng phải vì củng cố địa vị gia tộc của mình mà dùng toàn lực. 

Cho dù mẹ kế của nàng có khắt khe, phụ thân của nàng máu lạnh, tỉ muội đều hận không thể thay thế, cũng là gia tộc của nàng, đó cũng là mâu thuẫn bên trong giai cấp của nàng, đối với mấy người chân đất chúng ta thì có thể có bao nhiêu thiện ý chứ?

Lúc trước chạy đến trước mặt ta, nói là Triệu Uyên vì nàng “lần đầu tiên không ra máu” mà đánh nàng, rõ ràng cũng là gạt ta.

Đồ khốn nạn Triệu Uyên quen hãm hại lừa gạt, trong việc này lại đào hết tâm can đối với Thập Thất của hắn.

Hắn nhớ lại mọi thứ, đánh Đỗ Nguyệt Nga là để “ta’ hết giận, mà Đỗ Nguyệt Nga vì muốn thoát đi lại lừa ta.

Lúc ấy, nàng thật sự hận Triệu Uyên, cũng thật sự hận vì không thể để ta đi tìm chết.

Sau đó thì sao?

Sau đó vì sao nàng không bán ta sớm hơn, làm ta bị Triệu Uyên bắt đi, cho xong, mà lại sớm bày ra chuyện này, chờ đến khi ta chạy trốn mới nói cho hoàng đế mọi chuyện?

Ta nghĩ, nàng vẫn có tình cảm đối với Triệu Uyên, cũng không đành lòng nhìn hắn chạy đến trước mặt ta để giải thích rõ ràng mọi chuyện, sau đó cùng ta ở bên nhau.

Thật ra nàng lo lắng nhiều rồi.

Sau khi ném bỏ túi thơm, chúng ta rất nhanh thoát khỏi truy binh.

Mẹ của Hiên Hiên chuẩn bị đưa Hùng NiNi về nhà, để được dạy dỗ lại. Thập Tứ không biết làm sao cũng đi theo. Ta hỏi hắn: “Ngươi đã nghĩ chưa?” Hắn đột nhiên lại khóc.

Hắn nói, Thập Thất, xin lỗi ngươi.

Đây là hắn bị làm sao?

Hắn nói, ta cũng nhớ ra rồi.

Nhìn dáng vẻ của hắn, ta hiểu là hắn đang nói về chuyện kiếp trước.

Ta lắc đầu: “Chuyện này không thể trách ngươi được!”

Hắn nhìn ta, lại nhìn Hiên Hiên, ánh mắt đen tối: “Ngươi có thể không trách ta, nhưng ta vĩnh viễn sẽ tự trách bản thân.”

Hiên Hiên ôm eo ta: “Ngươi không cần lo lắng, yên tâm đi đi. Ta sẽ ở bên cạnh nàng.”

Thập Thất cười, nhìn còn khó coi hơn là khóc: “Chúc các ngươi… Hạnh phúc.”

Phía chân trời bay qua một đàn chim én, trong chốc lát xếp thành chữ S, một lát lại xếp thành chữ D, giống như chúc mừng lão đại ngu ngốc ta đây cuối cùng toàn thắng, đi đến đỉnh cao nhân sinh.

Ta cùng với Hiên Hiên bàn luận xem buổi sáng ăn gì, buổi trưa ăn gì, buổi tối ăn gì, cuối cùng dưới áp lực của ta, đã có nhận thức chung, sau đó nhảy nhót đi kiếm bữa ăn cho ba người.

Chúng ta có thể sẽ vẫn luôn ở bên nhau, cũng có thể không, có thể sẽ kết hôn, sinh con, cũng có thể không.

Nhưng đối với giờ phút này, ta thực sự thỏa mãn, bởi vì tự do cùng với ánh sáng đều chờ ta ở tương lai.

 

(Hết phần chính văn)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo